CHƯƠNG 28: LỄ MỪNG NĂM MỚI CỦA THƯỚC NHẠC
Ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một hồi, gọi điện thoại cho Khúc Phàm, anh đang ngồi trên xe đến sân bay, nhìn thời gian thấy mẫu thân sắp tan tầm, hôm nay phụ thân không về ăn cơm, Thước Nhạc làm thịt bò xào tiêu chao mẫu thân thích ăn, rau muống xào tỏi còn có canh củ từ rau cải, sau khi bưng đồ ăn lên bàn thì Dương Hiểu Uyển cũng vào nhà.
Dương Hiểu Uyển đổi giày “Con làm cái gì thơm vậy.”
Thước Nhạc vui vẻ cười ha ha bưng bát cơm “Là thịt bò xào tiêu chao, rau muống xào tỏi, canh củ từ rau cải. Hôm nay ba không về ăn, hai người chúng ta mở cái tiểu táo (chế độ ăn uống của cán bộ cao cấp, phân biệt với trung táo, đại táo).”
Dương Hiểu Uyển về phòng thay đồ ở nhà, rửa tay “Con đừng quan tâm, trưa tối hôm nay hai bữa cơm, đều có người mời.”
Hai người ngồi vào bàn ăn bắt đầu ăn cơm, “Taynghề Nhạc Nhạc rất tiến bộ a, thịt bò thực mềm, ăn ngon hơn so với khách sạn làm, chao này là con tự làm đúng không, đừng quên để lại trong nhà một ít, ba con cũng thích ăn.”
Thước Nhạc gật đầu “Dạ, mẹ chúng ta có nên lại mua cái tủ lạnh, tủ lạnh của chúng ta hơi nhỏ. Còn có dọn dẹp nhà kho để bỏ đồ vào.”
Dương Hiểu Uyển vừa ăn vừa nói “Tủ lạnh của chúng ta không nhỏ, con chuẩn bị bỏ bao nhiêu đồ?”
Thước Nhạc nuốt cơm trong miệng xuống “Học kỳ sau chương trình học của bọn con nhiều hơn, ngày mồng một tháng năm con không nhất định có thể về, vả lại để về sau con gửi đồ về nhà cũng tiện hơn.”
Dương Hiểu Uyển nghĩ một lúc cũng không phản đối, “Được rồi, muốn mua thì mua nhanh, ngày mai ba con nghỉ, hai người đi xem mua đi, cái giường hư trong kho cũng đưa xuống lầu bán đồng nát đi, phòng đó cũng không có đồ gì, thấy vô dụng thì vứt đi, nhưng ngày mai con thuận đường mua ít than tre bỏ vào để bớt ẩm thấp trong phòng.” Nhà Thước Nhạc có ba phòng hai sảnh, bên cạnh phòng bếp còn có một nhà kho không có cửa sổ, rộng sáu mét vuông, bên trong có một ít tạp vật.
Thước Nhạc cười hì hì nói “Con có làm một cái giá còn để trong không gian, ha ha, ba ghét nhất là đi dạo phố.”
Múc một muỗng canh, “Không cần để ý ông ấy, ông ấy nên vận động, con xem thời gian này béo ra, đều có cả tướng quân bụng.” Thước Nhạc nghe xong nhịn không được vui vẻ.
Tiếng mở cửa vang lên, từ cửa truyền đến tiếng Thước phụ “Hai mẹ con có phải đang nói xấu tôi không. Vô pháp vô thiên (kẻ làm càn không kiêng nể gì).” Thước Chí Quốc nói đùa, sắc mặt ông đỏ hây hây, ánh mắt cũng ửng đỏ, vừa rồi uống hơi nhiều.
Dương Hiểu Uyển nhìn thấy “Đây là uống bao nhiêu, nhìn ông ngày mai tỉnh dậy lại đau đầu.” Vừa nói vừa vào phòng bếp rót một ly nước trái cây.
Thước Chí Quốc ngồi vào bàn ăn, vui tươi hớn hở uống một ngụm “Không uống nhiều, ha ha, lão Vương uống nhiều hơn tôi, đều đi không được.”
Dương Hiểu Uyển thấy dáng vẻ của ông liếc một cái, “Cùng người ta so, ở bên ngoài ông thì thoải mái rồi, cho dù người ta mời không mời, tự mình liền uống, thứ nước tiểu mèo đó có gì ngon chứ.” Dương Hiểu Uyển tiếp tục ngồi xuống ăn cơm, miệng không ngừng oán trách. Thước Chí Quốc ở một bên lại vui vẻ cười ha ha, tuyệt không tức giận, thừa dịp Dương Hiểu Uyển không phát hiện, còn bĩu môi với Thước Nhạc.
Thước Nhạc ngồi ở một bên vừa ăn vừa xem diễn, cùng mỗi lần trước đều giống nhau, phụ thân uống rượu, mẫu thân nhất định sẽ cằn nhằn không ngừng, mà phụ thân vĩnh viễn là bộ dạng vui vẻ, tựa như mèo trộm được cá.
Hôm nay là hai mươi chín Thước Nhạc Thước phụ đến khu mua sắm dạo một vòng, mua về một cái tủ lạnh lớn bốn cửa, mặt trên tủ lạnh là ngăn đông lạnh, cửa mở ra hai bên, phía dưới là ngăn dạng kéo, cái này kết hợp với tủ lạnh cũ trong nhà, chỗ chứa đồ ăn lớn hơn rất nhiều.
Buồi chiều dọn phòng phía nam trống ra, thả vào phòng không ít than tre, đặt cái giá ở trong không gian vào, cái giá bốn tầng làm từ cây lim, cây lim này là từ trong rừng rậm, Thước Nhạc lấy ít tài liệu luyện điêu khắc, cây lim này rất cứng rắn, lúc trước Thước Nhạc dùng để điêu khắc ống đựng bút tốn thời gian rất lâu, hiện tại cậu chạm trổ tiến bộ hơn trước rất nhiều, đoạn thời gian trước tâm huyết dâng trào, muốn thử tự làm gia cụ, song ở sau khi thử Thước Nhạc mới biết làm gia cụ cần rất nhiều kỹ thuật, cuối cùng Thước Nhạc chỉ làm ra một cái giá đơn giản, giờ vừa lúc dùng để đặt đồ.
Ba mươi một nhà ba người Thước Nhạc dậy sớm, vì ông nội bà nội Thước Nhạc qua đời sớm, một nhà ba người Thước Nhạc không có chỗ để đi, ba người mừng năm mới trong nhà.
Buổi sáng Thước Nhạc cùng phụ thân dán câu đối, treo hai cái đèn ***g lớn mua hôm trước lên ban công, Dương Hiểu Uyển bận rộn tại phòng bếp, đừng nhìn chỉ có ba người, lễ mừng năm mới cũng rất bận rộn. Năm nay nguyên liệu nấu ăn phần lớn là từ không gian, hôm qua Thước Nhạc phụ thân đã đem gà vịt cá giết.
Buổi sáng Dương Hiểu Uyển rán thịt viên tôm khoai tây trộn khoai lang, xếp một đĩa lớn, đây là đồ ăn nhiều dầu. Mặc dù cuộc sống hiện tại thực tốt, đối với cơm tất niên không còn quá lớn chờ đợi, nhưng Thước Nhạc vẫn thực mong chờ đồ ăn nhiều dầu của mẫu thân, nếu không có món này, lễ mừng năm mới cũng không có mùi vị gì.
Nhớ rõ bình thường mẫu thân luôn cấm cậu ăn thực phẩm rán dầu, nhưng vào năm mới sẽ rán một ít thứ, cậu luôn đứng ở bên cạnh bệ bếp nhìn váng dầu lăn lộn trong nồi, nước miếng chảy ròng, thực vật vừa ra nồi liền không để ý nóng ăn miếng đầu tiên.
Lúc ba giờ chiều ba người ăn một bữa cơm đoàn viên phong phú, ăn xong cơm đoàn viên, nghỉ ngơi một lúc, ba người cùng nhau ở phòng bếp chuẩn bị nhân sủi cảo cho buổi tối, cha mẹ Thước Nhạc là người phương Bắc, giờ sống ở phía Nam. Nên sủi cảo trong cơm tất niên là nhân dưa chua, sau khi Thước phụ biết không gian Thước Nhạc có thể chứa đồ mà không bị hư, liền mua một con heo hơn 400kg, tìm người giết rồi bảo Thước Nhạc bỏ vào trong không gian từ từ ăn. Thịt heo nông dân nhà mình nuôi vị càng thơm ngon.
Buổi tối cả nhà ngồi ở trước tivi xem tiệc liên hoan tết âm lịch, dù tiết mục càng ngày càng làm người ta thất vọng, nhưng không thể phủ nhận vào năm mới không xem tiệc liên hoan sẽ cảm thấy thiếu thiếu cái gì, vào lễ mừng năm mới cả nhà ngồi bên nhau xem tiệc tối, cảm giác rất có hương vị năm mới.
Mùng một năm mới Thước Nhạc trôi qua trong nhà, hôm nay lúc đầu là muốn đến nhà trưởng bối (người lớn tuổi trong gia đình) chúc tết, nhưng cha mẹ Thước Nhạc không còn trưởng bối, hai bác chồng cũng không ở gần, chúc tết có thể miễn. Ba người thấy ở nhà cũng không có gì làm, liền vào không gian. Thước Nhạc nhân cơ hội đào hồ sen, rất lớn ở bên cạnh rừng trúc, Thước Nhạc còn định gieo củ sen ở một góc, đi ra còn phải tra trên mạng nơi bán giống, cậu không phát hiện thấy những thực vật đó trong không gian.
Mùng hai bác Thước Nhạc đến, bác Thước Nhạc gọi là Thước Thục Trân, lớn hơn phụ thân Thước Nhạc hai tuổi, vì cha mẹ mất sớm bác Thước Nhạc phi thường bảo vệ đệ đệ của mình, sau khi Thước Nhạc sinh trở thành độc tôn trong Thước gia lại cực kì yêu thương. Nhà bác Thước Nhạc và nhà Thước Nhạc ở cùng một thành phố, song vì bác Thước Nhạc làm việc ở thị chính bình thường rất bận rộn, rất ít có thể tụ một chỗ, dượng của Thước Nhạc gọi là Phạm Tiên Vân, là kiểm sát trưởng ở viện kiểm sát, họ có một đứa con là Phạm Hi Bình, năm nay hai mươi sáu tuổi, đã kết hôn có một con hai tuổi.