CHƯƠNG 18: THƯỚC NHẠC CHỦ ĐỘNG TIẾN TỚI
Hôm nay phá xong một vụ án, Khúc Phàm mời mấy người đội viên ăn cơm, sau khi ăn xong một mình buồn chán lái xe vòng vòng trên đường, không muốn về nhà, căn nhà một người lạnh lẽo trống rỗng, vô ý thức đi xe đến gần Hoa Cảnh, ven đường có thể thấy vài sinh viên, Khúc Phàm bất giác tìm kiếm hình bóng của cậu, kỳ thật anh cũng biết, bình thường Thước Nhạc rất ít ra ngoài. Trời bắt đầu hạ tuyết, Khúc Phàm đột nhiên thấy hình bóng ấy dưới trời tuyết.
Người vẫn là tuấn tú như cũ, nhưng lại có gì đó không giống, khuôn mặt có vẻ yên lặng, người hơi gầy, tựa hồ trong lòng có ưu sầu không giải được. Khúc Phàm muốn hỏi cậu có phải nỗi ưu sầu đó là dành cho anh? Chính là hiện tại anh chỉ có thể đứng ở phía đường đối diện, anh không biết đi qua là đúng hay không, cũng không biết hậu quả của việc phá vỡ ngăn cấm, chỉ là trong lòng không ngừng hỏi chính mình có thể làm cho cậu hạnh phúc sao?
Tuyết rơi lớn hơn, Thước Nhạc nhìn không rõ mặt Khúc Phàm, càng không thấy rõ ánh mắt của anh, nhưng cậu có thể cảm giác được sự giãy dụa của Khúc Phàm, có lẽ từ vẻ kiềm nén của âm thanh anh trong điện thoại là có thể hiểu rõ, có điều Thước Nhạc vẫn không dám xác định, cậu chưa từng yêu ai, chưa từng thích nữ sinh nào, càng chưa từng thích nam sinh. Nhưng đối với Khúc Phàm Thước Nhạc có một cảm giác nói không rõ, lúc đầu gặp mặt cũng không vui vẻ, nhưng sau đó ở cùng rất tốt, Khúc Phàm ngươi này giống như một giọt nước thực tự nhiên mà dung nhập vào cuộc sống Thước Nhạc, hai người ở cùng nhau thực thoải mái.
Thước Nhạc không phải là một người có thể chung sống cùng bạn cùng lứa, bình thường ở cùng bạn bè thập phần ôn hòa, nhưng rất ít người có thể đi vào lòng của cậu, có lẽ trong lòng chứa bí mật về không gian, cậu ở cùng ai luôn thiếu thả lỏng, vả lại Thước Nhạc cảm thấy những đề tài bạn bè bàn luận cậu không có quá nhiều hứng thú. Cậu càng thích nấu ăn chăm sóc hoa, hoặc là điêu khắc, ở điểm này thật là có phần giống ông ngoại cậu.
Khúc Phàm người này thì khác, ở trước mặt anh Thước Nhạc thực thư thái, rất khó tưởng tượng hai người kém nhau mười tuổi, thế nhưng hợp nhau một cách kì lạ. Công việc của Khúc Phàm rất kích thích, cho nên lúc nghỉ ngơi càng thích cảm giác bình thản bên gia đình ấm áp.
Thước Nhạc không thể xác định mình thích người này hay không, nhưng là cậu nghĩ bọn họ có thể thử xem, dù sao người này làm cho mình mất mác u buồn, có lẽ mình thích anh đi, mặc kệ thế nào thử yêu một lần cũng không có gì đi, nghĩ như vậy, Thước Nhạc cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Khúc Phàm thấy Thước Nhạc đi về phía anh, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, thấy khuôn mặt tươi cười của cậu lộ ra, miệng ấp úng không biết nói gì. Quãng đường không đến nửa phút Khúc Phàm lại cảm giác như qua rất lâu.
Thước Nhạc đi đến trước mặt Khúc Phàm, tuyết rơi dừng lại trên đầu và vai anh. Thước Nhạc vươn tay nhẹ nhàng phủi tuyết, ánh mắt Khúc Phàm nhìn cậu có phần nóng rực, mày nhăn lại, “Uhm. . . chúng ta yêu nhau đi.” Đột nhiên mặt Thước Nhạc ửng đỏ nói.
Trong lòng Khúc Phàm sửng sốt, tiếp đó là mừng như điên, rất nhanh anh nhíu mày lại “Em có biết điều này là không được mọi người chấp nhận. Chúng ta cùng một chỗ sẽ bị rất nhiều áp lực, em có thể nhận được không?”
Thước Nhạc nhìn Khúc Phàm, trong mắt anh có vui vẻ có lo lắng còn có do dự, chưa từng thấy biểu cảm này ở anh, có lẽ người này lúc cậu còn chưa rõ thì đã thích mình, nghĩ vậy trong lòng dần ấm áp, “Em biết, có lẽ có người nói yêu nhau là chuyện của hai người, nhưng em biết điều đó cũng không đúng, chúng ta đều có cha mẹ người thân, có lẽ bọn họ sẽ ngăn cản và không hiểu, muốn làm cho họ chấp nhận, cần chúng ta cùng nhau cố gắng.” Đột nhiên Thước Nhạc cười một cách giảo hoạt “Hơn nữa, bây giờ em còn chưa biết có thích anh hay không, cho nên anh phải cố gắng làm cho em thích anh mới được.”
Khúc Phàm thở nhẹ một hơi, chính mình không có dũng khí bước ra bước đầu tiên, nếu Thước Nhạc đã phá vỡ ngăn cấm, như vậy còn lại từ anh đến gánh vác, anh nhất định phải làm cho cậu hạnh phúc. Cầm tay Thước Nhạc “Nếu đã cầm tay em, anh sẽ không thả ra, em không chạy thoát được đâu.” Trong nháy mắt tự tin lại quay về với Khúc Phàm, đầy trời mây đen tản ra.
Thước Nhạc gọi điện thoại cho Khương Phong, nói mình không quay lại, phía bên kia Khương Phong cũng không quá để ý, mọi người đều uống nhiều lúc này đã không nhớ đến cậu ra ngoài, chỉ e lúc bọn họ trở về sẽ thật tốn sức.
Hai người đi bộ trên đường, tuyết càng lúc càng lớn, bông tuyết rơi chầm chậm, người đi đường cũng ít hơn, không nói gì mà lẳng lặng đi, mặc dù tóc hai người đều đã ướt, cũng không muốn đưa ra ý trở về.
“A” đang đi Thước Nhạc phát hiện một cái hộp giấy dưới thân cây, làm cho cậu kỳ quái chính là vừa rồi chiếc hộp này tựa hồ động đậy.
Khúc Phàm nhìn theo ánh mắt của Thước Nhạc cũng phát hiện sự kỳ quái của hộp giấy, quả thật động, ngăn lại Thước Nhạc muốn tiến lên, Khúc Phàm đi qua, cẩn thận mở hộp giấy ra, một mùi tanh từ trong truyền ra, Khúc Phàm hơi buồn nôn, mở hộp ra, dựa vào đèn đường thấy bên trong là một đống màu đen. Giống như là một động vật nhỏ.
Khúc Phàm cầm hộp giấy, đi đến dưới đèn đường, Thước Nhạc cũng tiến tới, hai người nhìn thấy một con Chihuahua đen trắng, tình trạng của nó không tốt lắm, cả người bẩn thỉu, còn có vẻ bị tiêu chảy. Tinh thần ủ rũ, còn rên rĩ.
“Làm sao giờ?” Khúc Phàm ôm hộp giấy hỏi.
Thước Nhạc thấy Chihuahua mở hé mắt, vẫn còn tỉnh, “Đem đến bác sĩ thú y đi.” Thước Nhạc không phải người từ bi, Khúc Phàm cũng không phải nữ sinh đa sầu đa cảm, nếu bình thường thấy con cún bệnh như vậy, chưa chắc đã quan tâm. Nhưng hôm nay trong lòng hai người đều mềm mại hơn bình thường, tuyệt đối sẽ không cho phép con Chihuahua này chết ở một ngày đẹp như vầy.
Khúc Phàm tìm một phòng khám thú y quen thuộc, “Ai, ta nói Khúc cảnh sát, chú chó này ngươi lượm ở đâu vậy, bệnh không nhẹ, lúc đầu là tiêu chảy rồi dẫn đến bệnh, chỉ sợ là cho ăn thức ăn chó hết hạn, có vẻ bị bệnh đã vài ngày, không chăm sóc tốt, được rồi ta tiêm cho nó một mũi.” Bác sĩ thú y lập tức nhìn ra bệnh của con Chihuahua, tiêm cho nó một mũi, “Trở về đừng cho nó ăn, cho nó uống nước muối đường, cách một giờ đút 10 đến 15ml, nhất định không thể dừng. Còn phải chú ý giữ ấm. Chú chó này mới 4-5 tháng, buổi tối nhất định phải chú ý giữ ấm.” Bác sĩ thú y nói một đống, mới thả hai người rời đi.
Bởi vì ngoài ý muốn có Chihuahua, Thước Nhạc không về trường, trực tiếp về nhà Khúc Phàm. Tuy có bệnh nhưng Thước Nhạc vẫn tắm cho con Chihuahua một lần, chủ trước không chăm sóc nó tốt, trên người quá dơ, phòng ngừa chỉ tắm thì có thể phát sinh cái khác ngoài ý muốn, Thước Nhạc dùng nước trong hồ sâu, nước hồ tuy không thể chữa bệnh, nhưng Thước Nhạc biết ít nhất nước này có thể đề cao sức đề kháng. Nếu uống thời gian dài có thể không sinh bệnh.
Tắm xong, Thước Nhạc lấy một cái đệm nhỏ làm giường cho nó, con Chihuahua này quá nhỏ, một tay Khúc Phàm cũng có thể nâng lên.
Cả tối hai người không thể ngủ, theo lời thầy thuốc cách một giờ đút nước một lần, vốn Thước Nhạc nói để cậu đút, ngày mai Khúc Phàm còn phải đi làm, nhưng là mỗi lần Thước Nhạc đứng dậy Khúc Phàm cũng dậy theo, ai làm cho hai người ngủ chung một giường, huống chi Khúc Phàm còn ôm chặt như vậy.
Sáng hôm sau, hai người tỉnh dậy, nhìn con Chihuahua đã tốt hơn nhiều, hô hấp vững vàng, cũng không còn tiêu chảy, hai người cùng thở nhẹ một hơi, chiếu cố cả đêm, hai người đều sinh ra cảm tình với chú cún này.
Bữa sáng là cháo, dưa muối, bánh mì, cháo là Thước Nhạc làm, bánh mì là ngày hôm qua còn thừa, dưa muối là một túi nguyên, không quá nhiều nhưng rất ấm cúng.
“Sáng nay em không có tiết, ở nhà chăm sóc nó, buổi chiều có một giờ thực nghiệm, phải đi, làm sao bây giờ, bỏ nó lại trong nhà?” Tuy rằng có thể ném vào không gian, nhưng Thước Nhạc không biết làm vậy được không. Mà cậu không biết có nên nói với Khúc Phàm về không gian hay không, cậu không xác định mình có thể triển lãm mặt chân thật của mình trước mặt Khúc Phàm, một mặt hoàn toàn không có bí mật.
Khúc Phàm nghĩ đây là là một nan đề, “Bằng không để ở nhà đi, em đi học cũng không lâu, hẳn là không có vấn đề.”
Thước Nhạc gật đầu, “Được rồi, để đó nói sau, nếu nó khỏe hơn liền để ở nhà còn không em sẽ mang đến trường. Dù sao nó cũng không quá nổi bật.”
Khúc Phàm nở nụ cười, “Nhưng đừng làm thí nghiệm rồi để nó chạy đi, lúc đó thì có thể có chuyện vui coi.”
Thước Nhạc liếc anh một cái “Anh đừng miệng quạ đen.” Ăn miếng bánh mì “Đúng rồi chúng ta đặt tên cho nó đi, anh đặt là gì?”
Khúc Phàm nói “Em đặt đi, anh không biết đặt tên thế nào. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng nuôi thú nuôi.”
Thước Nhạc suy nghĩ một chút, “Anh xem thời tiết ngày hôm qua, nó lại bị bệnh thành như thế, có câu đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, gọi nó là A Phúc đi.”
Khúc Phàm nghe vui vẻ “Được, nó gặp phải hai chúng ta cũng là có phúc, gọi là A Phúc đi.”