CHƯƠNG 15: THƯỚC NHẠC TRÌNH DIỄN KHÚC NHẠC ĐẦU
Vì Thước Nhạc không biết nên diễn cái gì, nên đem tất cả những tiết mục có thể biểu diễn trên sân khấu đều thử một lần, ca hát, nhạc cụ, tấu thanh (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt), tiểu phẩm, nhảy múa đều bị bác bỏ, tiếp đó cậu lại nghĩ tới ảo thuật, song cũng bác bỏ, mặc dù cậu sử dụng không gian, biểu diễn ảo thuật nhất định sẽ không bị người khác phát hiện, đồng thời có thể có hiệu quả tốt, nhưng lúc sau liền có vấn đề, cái khác không nói bạn học khẳng định sẽ hỏi cậu, ngươi biểu diễn thế nào, dạy ta đi, đạo cụ kia có tác dụng gì, làm cho ta xem thử, tuy bạn học cường quấn lấy có thể không tính lớn, nhưng không dạy không tốt, dạy thì lộ. Cho nên ảo thuật là trăm triệu không thể diễn, không thể vì một bữa tiệc đón người mới đem bí mật của cậu bại lộ.
Tiếp theo Thước Nhạc nghĩ tới xiếc, nói thật hiểu biết về xiếc của Thước Nhạc chỉ giới hạn ở mấy tiết mục xem vào cuối xuân, thế nhưng, Thước Nhạc xem qua nâng bát, tiết mục đẳng cấp cao, cậu cảm thấy mình cũng làm được, khả năng điều chỉnh của Thước Nhạc đặc biệt tốt, khả năng thăng bằng cũng không tệ, thêm vào đó mỗi lần cậu tập trung tinh thần, cơ thể đối với bên ngoài cực kỳ mẫn cảm, tựa như lần trước bị bắt cóc, sau khi tinh thần của cậu tập trung tình trạng cả tên cướp đều hiện ra trong đầu, nên cậu cảm thấy mình có thể làm được.
Nghĩ đến liền làm, thời gian còn lại của cậu cũng không nhiều, lên mạng xem vài tiết mục xiếc. Thật là nhiều, Thước Nhạc tìm tiết mục nâng bát xem một chút, nâng bát đều cùng nhu thuật hòa hợp một chỗ, cơ thể cậu rất mềm mại nhưng cũng không thể bằng người ta từ nhỏ đã luyện, vả lại người ta biểu diễn đều là nữ, cậu là nam làm những động tác này cũng không đẹp, cho nên cần sửa lại, phải chuẩn bị tốt.
Nói với bạn cùng phòng Thước Nhạc đi cửa hàng mua mấy cái bát. Sau đó về tứ hợp viện. Trở lại phòng Thước Nhạc vào không gian, trên giường lưu lại một đóa hoa sen, chính là Thước Nhạc không biết bên cạnh lại nở ra một đóa hoa sen nhỏ, cánh hoa đã gần nở rộ.
Đi vào không gian, Thước Nhạc trước thử dùng đầu hứng bát, quả thực rất dễ dàng với cậu, tiếp theo nâng lên một chân, rất nhanh nắm cách giữ thăng bằng cơ thể, làm vài động tác đều thực thuận lợi, có điều lúc cậu muốn đem bát đặt lên, xảy ra vấn đề, điểm rơi của bát rất chuẩn xác, nhưng độ mạnh yếu không thích hợp, hai cái bát đầu đều nứt, dùng lực nhỏ lại, lại không xong, cậu chỉ có thể từ từ mò mẫm tập luyện, cũng may cơ thể của cậu nhớ nhanh, chỉ cần thành công một lần sau đó là có thể làm tốt.
Thước Nhạc tiến bộ rất nhanh, chính cậu cũng thán phục, vì cho tới giờ cũng không quá chú ý cơ thể của mình, nên cậu chưa bao giờ biết cơ thể của cậu được cải tạo thành như vậy, một ít động tác cần tập vài năm cậu đều có thể dễ dàng làm được, như nâng chân lên đỉnh đầu cũng không thấy khó chịu, không có cảm giác cơ thể bị tổn thương.
Tập một buổi tối, sau khi làm vỡ một tá bát, Thước Nhạc rốt cục có thể nắm giữ cân bằng tốt, bát sẽ không lại rơi. Đồng thời cậu cũng phát hiện ứng dụng của tinh thần lực, tinh thần lực của cậu có thể chạy ở bên ngoài cơ thể, giúp cậu đối với hoàn cảnh xung quanh rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa Thước Nhạc còn phát hiện dùng tinh thần lực bọc lấy bát, không còn…lo nó rớt, tinh thần lực có thể cố định bát ở đó, mà sau khi dùng tinh thần lực bọc lại Thước Nhạc dùng nhiều lực cũng không sẽ làm bát vỡ.
Vì tác dụng của tinh thần lực, Thước Nhạc đối với chuyện biểu diễn của mình đã không còn lo lắng, nghĩ đến trong trường cũng không có ai diễn xiếc, mọi người yêu cầu đối với mình sẽ không quá cao. Hơn nữa Thước Nhạc bắt đầu nghiêm túc tự hỏi về việc Khúc Phàm đề nghị cậu học võ. Có lẽ học cũng không sao.
Sáng hôm sau Thước Nhạc xách bát vào trường, phòng đa chức năng, sinh viên lâm sàng 1 đều đã tới, Thước Nhạc nhìn qua, chính mình là trễ nhất.
Đến vị trí phòng ngủ của mình “Sao giờ ngươi mới tới, chuẩn bị thế nào.” Khương Phong hỏi, nhìn nhìn túi Thước Nhạc mang đến, nhìn không ra là cái gì.
“Uhm, hơi kẹt xe, chuẩn bị cũng tạm rồi.”
Biểu diễn bắt đầu, đừng thấy trong lớp chỉ có mười bảy người, nhưng là các sinh viên đúng là đa tài đa nghệ, kỳ thật lớp bọn họ ít người chỉ cần hai tiết mục là tốt rồi, đêm đó là khoa tổ chức, chỉ sợ cuối cùng chọn đa số là tiết mục của người cũ.
Dù vậy mọi người lớp bọn họ đều rất tích cực, đây coi như là một lần cả lớp họ hoạt động chung, vốn đã ít người, cho nên càng cần đoàn kết, vả lại bọn họ còn phải ở cùng một chỗ tám năm.
Sinh viên ca hát có vẻ nhiều, ngay cả hát lạc điệu đều đi lên hát hai câu, được vỗ tay càng nhiều.
Lớp trưởng Khương Tân là một học sinh rất nhiệt tình, cậu cũng biết nâng không khí, nói là chọn lựa tiết mục nhưng cậu biết cuối cùng có thể lưu lại rất ít người, bất quá nhờ cơ hội này làm cho mọi người hiểu biết nhau.
Khương Tân cười nhìn Lý Duy Gia hát lạc nhạc một cách nhiệt tình, hơn nữa còn tự thấy rất tốt. Quay đầu đột nhiên thấy Thước Nhạc phòng 313, miệng cười, Khương Tân rất chú ý tới Thước Nhạc, lúc huấn luyện quân sự Thước Nhạc để lại ấn tượng khắc sâu với bọn họ, hơn nữa lớp có mười hai nam sinh, ở ba phòng, bình thường tan học đều cùng đi ăn cơm, vì vừa mới khai giảng cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ có Thước Nhạc, thường xuyên không cùng bọn họ hoạt động, đương nhiên cũng không phải nói phải cùng nhau hoạt động, nhưng không phải là mới vừa khai giảng sao, là thời điểm giao lưu với nhau, làm cái gì khác người, có mấy lần bạn cùng phòng kéo cậu ta đến căn tin, kết quả cậu thấy đồ ăn của tên nhóc này cũng không được động đến. Ai, có thể ở nhà được nuông chiều từ bé, xem dáng vẻ của cậu ta cũng biết, mười tám tuổi không biết còn nghĩ là mười lăm. Dĩ nhiên vì vẻ lừa tình bên ngoài của Thước Nhạc, bạn cùng lớp đều rất săn sóc cậu ta, không được, cậu ta nhất định phải biểu diễn, bằng không thời gian dài sẽ thoát ly quần thể.
Lý Duy Gia hát xong, Khương Tân nhìn Thước Nhạc nói “Tiểu Thước Nhạc, tới ngươi biểu diễn, phòng ngươi đều diễn xong rồi.” Nhìn thấy Thước Nhạc có chút tức giận mà trừng mắt, cho ngươi thoát ly quần thể cho ngươi muốn khác người, ta thì gọi ngươi tiểu Thước Nhạc, trong lòng vui vẻ.
Thước Nhạc cảm thấy chính mình tức giận không chỗ trút, vừa rồi bạn cùng lớp nói chuyện với cậu đều gọi cậu tiểu Thước Nhạc, thấy lớp trưởng gọi cậu như vậy, cũng không ai thấy nhạc nhiên, vả lại cậu nhìn qua nhỏ như vậy sao? Nói thế nào cậu cũng cao một mét tám.
Liếc nhìn Khương Tân một cái, Thước Nhạc lấy bát từ trong túi ra, bát sứ trắng được lấy ra nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người, chẳng lẽ chuẩn bị ăn cơm.
Thước Nhạc đi lên giữa sân khấu, nhìn các học sinh ở dưới, dù lần đầu lên sân khấu biểu diễn nhưng Thước Nhạc không hề sợ hãi, diễn không tốt cũng chỉ là làm cho mọi người cười thôi.
Cười cười, “Ta biểu diễn cho mọi người xem xiếc nâng bát.”
Thước Nhạc biểu diễn khẳng định không giỏi bằng diễn viên chuyên nghiệp, nhưng hơn ở chỗ mới mẻ, cho nên phía dưới ồn áo một hồi thì im lặng.
Thước Nhạc giống diễn viên xiếc đầu tiên nhảy một đoạn vân vân, cậu cầm mấy cái bát sứ ném vào không trung từng cái từng cái xoay tròn, đây là hôm qua luyện tập nhờ sự hỗ trợ của tinh thần lực cậu có thể quay năm cái, xoay một hồi bát sứ đều dừng tại tay trái của cậu, bát sứ va vào nhau phát ra thanh âm leng keng thanh thúy, rơi từ trên xuống vậy mà không vỡ. Để làm cho đồ sứ va nhau phát ra thanh âm thanh thúy, Thước Nhạc thử rất nhiều lần. Như thế mới có thể làm cho người ta ấn tượng.
Đem mấy cái bát đặt ở mặt đất, Thước Nhạc dùng chân hất lên, dừng chính xác trên đầu, một cái hai cái, tổng cộng mười hai cái bát toàn bộ đúng chỗ, vững vàng.
Đương lúc Thước Nhạc nhìn mọi người cười, các học sinh đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Sau đó Thước Nhạc nâng chân lên, đem bát phóng tới trên chân, các học sinh đều ngừng thở sợ quấy rầy đến cậu, chân sau chấm đất thân thể ngữa về phía sau, tiếp theo hai tay chạm đất nâng chân lên, Thước Nhạc hoàn thành một cái lật người, đồng thời bát sứ đặt trên chân cũng không nhúc nhích.
Thước Nhạc chỉ làm mấy động tác, thì biểu diễn xong, dù sao thời gian chuẩn bị của cậu ít. Bất quá chỉ vậy vẫn dành được sự ủng hộ của mọi người.
Khương Tân vỗ vai Thước Nhạc nói “Được a, thâm tàng bất lộ a, ta quyết định, biểu diễn lần này của khoa ngươi đại biểu lớp 1 lâm sàng chúng ta.”
Cứ thế quyết định, Thước Nhạc biểu diễn nâng bát, nữ sinh trong lớp biểu diễn múa. Học sinh lớp 1 lâm sàng thật ra đều thích ca hát, đáng tiếc đều lạc nhạc một cách lợi hại, mười bảy người mà không có một cái hát đúng, lại đều siêu thích hát, chọn lựa xong một đám còn thấy chưa đã hứng mà tiếp tục hát, học sinh đi ngang qua đều nghe tiếng gào khóc thảm thiết bên trong.
Vì buổi duyệt được xếp vào sáng chủ nhật, nên Thước Nhạc tận dụng thời gian luyện tập, cậu không thể chỉ làm mấy động tác như vậy, kết quả toàn bộ bạn cùng lớp đều đưa ra ý tưởng, thậm chí Lâm Phỉ Phỉ cũng không tập múa mà giúp cậu luyện tập, có điều những động tác đó đều là nữ sinh làm. Thước Nhạc không biết nói gì nữa.
Hơn tám giờ tối Thước Nhạc mới được giải thoát ra, bạn học quá nhiệt tình, rốt cục chuẩn bị tốt tiết mục, Thước Nhạc thật sự hơi mệt mỏi, đi tắm rửa, muốn nói người ta làm thích nhất ở đại học y chính là hệ thống vệ sinh rất tốt, phòng ngủ của bọn họ có phòng tắm, mỗi tầng đều có, lại là phòng đơn, tắm rất tiện lợi.
Vừa nằm lên giường, Khúc Phàm gọi điện tới, ngày mai anh nghỉ, ở nhà làm vằn thắn hỏi Thước Nhạc có muốn qua ăn, đương nhiên trong lời nói cũng có ý muốn đồ ăn của Thước Nhạc. Đáng tiếc, Thước Nhạc khẳng định không có thời gian. Khúc Phàm vừa nghe Thước Nhạc phải tham gia tiệc đón người mới của khoa, còn có biểu diễn thì cũng muốn đến, Thước Nhạc nghĩ một chút, tiệc tối của khoa cử hành ở đại sảnh, sinh viên trong khoa là có thể tùy tiện đến, người khác thì cần vé, bất quá chỗ lớp trưởng hẳn là có vé, muốn lấy có lẽ không khó. Liền hẹn thời gian với Khúc Phàm, ngày mai gặp.