Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 42: Chương 42: Chuyện cũ của mẫu thân và bà ngoại




Trước giải phóng Dương Hiểu là thành viên ngầm của đảng G, Khương Vân là đồng chí của bà, hai người cùng chấp hành nhiệm vụ ẩn núp, lâu ngày sinh tình, sau khi được cấp trên đồng ý hai người kết thành phu thê, trước giải phóng một năm có một bé trai là Khương Thiên Lỗi, lúc cả nước sắp giải phòng, thắng lợi ngay tại trước mắt, nhưng vì một nhiệm vụ quan trọng, Khương Vân bại lộ, lúc Dương Hiểu về nhà chỉ thấy một mảnh phế tích bị thiêu hủy, chung quanh đều là người của đảng thông cục (tên này mình cũng không biết có đúng không), bà biết mình không thể trở về.

Chuyển qua nhiều trạm giao thông rốt cục nàng cũng an toàn, hỏi thăm nhiều lần đều không có tăm tích của Khương Vân và Khương Thiên Lỗi, cuối cùng lại tìm được tin trượng phu và đứa con bị chết cháy trên báo. Bà cực kì thống khổ, thời đầu mới giải phóng bà dùng công việc tê liệt chính mình, nhưng sự thống khổ mất đi người thân nhất làm gì cũng không thể bù lại, đúng lúc đó nàng gặp được Dương Hiên Chí, tài tử đại học Bắc Kinh, có giáo dục, khôi hài bác học còn biết chăm sóc người khác, sự săn sóc của ông làm bà thoát khỏi thống khổ, nhận được tân sinh. Lúc đó bà đã đổi lại tên cũ là Mục Hà.

Dương Hiểu Uyển sinh vào những năm 55, sự ra đời của nàng mang đến sự vui sướng trong gia đình. Nội chiến bắt đầu, Dương Hiên Chí vì một ít nguyên nhân bị đánh đổ, trong nhà rất khó khăn, song điều này không thể làm người một nhà khuất phục, những năm 70 Dương Hiên Chí và Mục Hà bị chuyển tới nông trường, tứ hợp viện bị mất, Dương Hiểu Uyển ở tại ký túc xá, quen một học trò tại đó, Tề Thiên Lỗi, tại thời đại đó, một tiểu cô nương 15-16 tuổi, mất đi tất cả nương tựa chỉ dựa vào chính mình sống trong tịch mịch sợ hãi, mà Tề Thiên Lỗi cao lớn ổn trọng có chí hướng, anh có đầy đủ những gì mà một tiểu cô nương mong chờ về tình yêu, trong thế giới nhỏ bé của nàng Tề Thiên Lỗi, người đàn ông lớn hơn nàng bảy tuổi, chiếm vị trí rất lớn, nhưng không chờ đóa hoa tình yêu này kịp nở thì đã héo rũ, nàng thậm chí không thể nói ra tình cảm này.

Vào lễ tết Dương Hiểu Uyển đến thăm cha mẹ ở nông trường, trùng hợp là phụ thân của Tề Thiên Lỗi cũng bị giam gần đó. Nên hai người đi cùng nhau, Dương Hiểu Uyển mừng thầm nghĩ muốn để mẫu thân gặp người thanh niên này.

Rõ ràng, từ tên tới bề ngoài, mỗi dấu vết đều biểu thị người thanh niên tuấn lãng này là đứa con thất lạc hơn hai mươi năm của Mục Hà, lúc bị tách ra đứa bé này còn chưa qua sinh nhật một tuổi. Gặp lại Khương Vân ở chuồng bò, mới biết năm đó rút lui đột ngột, sợ Mục Hà chui đầu vô lưới, Khương Vân đốt nhà, ôm Khương Thiên Lỗi đi, trong nhà bị thiêu hủy toàn bộ, so với Mục Hà, lúc đó Khương Vân là chủ nhiệm ở đảng thông cục, nơi nơi đều thông cáo bắt ông, không có cách liên lạc, sau khi an toàn thì đường liên lạc lại bị tiêu hủy, nhiều lần trắc trở mới về lại Bắc Kinh được, song lúc đó Mục Hà đã không rõ ở đâu, bọn họ lúc đó dùng tên giả, Khương Vân đổi về tên thật là Tề Vân, đảng thông cục có lẽ là bị mê hoặc hoặc có mục đích khác, viết tin Khương Vân bị chết cháy trên báo, thời đầu giải phóng, khắp nơi được xây dựng lại, nơi nơi hỗn loạn, rất nhiều hồ sơ đều mất, Tề Vân không có tin tức của Mục Hà. Một chia chính là hai mươi năm.

Dương Hiểu Uyển không thể diễn tả sự tuyệt vọng và bi thương trong lòng mình, nhìn người kia vui vẻ vì có em gái mà lòng nàng cảm thấy thê lương, có lẽ người này cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới cái gì. Cảm tình của con gái tuổi này rất ngây thơ mẫn cảm, tình cảm thuần khiết, lại bất thình lình bị sự thật đả bại, không thể nhận sự thật, nàng chỉ có thể chọn cách trốn tránh, gia nhập vào nhóm thanh niên nhiệt huyết, mặc dù tâm tình của nàng lạnh lùng.

Đi xa, tiểu cô nương một mình đi lên con đường trưởng thành, những năm đó là thời gian buồn khổ nhất trong cuộc đời nàng, Bắc Kinh xa xôi dường như đã là chuyện đời trước. Tất cả tình cảm bi thương dần dần khép lại.

Rèn luyện vài năm, tiểu cô nương đơn thuần năm nào lớn dần thành đại cô nương, trong chuyện tình cảm cũng trưởng thành rất nhiều, thi vào trường đại học, nàng báo danh, lấy thành tích xuất sắc đậu vào Đại Học Y. Khiến nàng bất ngờ là vào ngày nhận được giấy thông báo, nàng cũng thu hoạch được tình yêu.

Thước Chí Quốc, lúc trước được xếp cùng liên đội với Dương Hiểu Uyển, rất nhanh anh liền chú ý tới tiểu cô nương đó, nàng là cô gái xinh đẹp nhất trong liên đội, tuy tuổi nhỏ, nhưng rất có chính kiến, nghe nàng nói chuyện có thể thấy được nàng có giáo dục tốt đẹp, hấp dẫn anh hơn là khí chất trầm tĩnh ở cô gái đó. Thường xuyên chú ý nàng nhưng không có hành động gì, tại nơi đó vào lúc đó, không phải là thời khắc tốt. Anh chỉ có thể yên lặng quan tâm nàng, hoặc là giúp nàng chặt củi, hoặc là để lại nhiều hơn một cái bánh mì, đào khoai lang dưới đất, nướng nóng hôi hổi rồi đưa qua, có lẽ việc anh có thể làm là không để cô chịu đói.

Thi đại học, anh không ghi danh đại học ở quê nhà, mà chọn đại học cùng thành thị với cô.

Dương Hiểu Uyển không cự tuyệt anh, nhưng cũng không đáp ứng anh, vết thương trong lòng đã khép lại, nhưng vết sẹo vẫn còn nàng không biết mình có thể nhận phần tình cảm mới không.

Năm năm đại học, vì ở Bắc Kinh, không thể tránh việc gặp Tề Thiên Lỗi, lúc đó anh đã là một doanh trưởng, lúc đầu có chút đau, song dần dần nàng đã có thể bình thản mà đối mặt anh, thậm chí trong lòng còn thấy may mắn, chính mình chưa từng đi xa.

Năm ba xác định quan hệ với Thước Chí Quốc, người đàn ông này lúc ở đảo hay ở trường đều yên lặng quan tâm nàng, bất cứ lúc nào chỉ cần quay đầu sẽ thấy anh, đây là một người đàn ông khiến người khác an tâm.

Quan hệ với mẫu thân vẫn rất tốt, nàng hiểu đây không phải là lỗi của mẫu thân, tất cả đều tại vận mệnh. Tốt nghiệp đại học, kết hôn với Thước Chí Quốc, đơn vị phân nhà cho hai người sống một mình, cuộc sống rất hạnh phúc.

Hạnh phúc bị đánh vỡ, tại buổi chiều chủ nhật đó, Dương Hiểu Uyển mang thai tám tháng, nghe thầy thuốc nói là một đứa bé rất khỏe mạnh, bệnh viện cho nghỉ sinh con, vì mang thai nên đã lâu nàng không về nhà, sáng hôm nay Thước Chí Quốc và nàng đi kiểm tra định kì, chiều về thăm cha mẹ, vừa bước vào nhà nàng liền phát hiện có chỗ không đúng, trong nhà dường như đã lâu không dọn dẹp, tóc phụ thân toàn bộ trắng, mẫu thân cũng không ở nhà, hỏi mãi mới biết mẫu thân đi chăm sóc Tề Vân, vì di chứng lưu lại ở chiến tranh cộng với tra tấn lúc nội chiến, thân thể Tề Vân có phần suy sụp.

Dương Hiểu Uyển cảm thấy không thể nhận, dù lý trí nàng an ủi bất quá là quan hệ bạn bè, nhưng về tình cảm nàng cảm giác mẫu thân phản bội nàng và phụ thân. Quen biết Tề Vân mới phát hiện người đàn ông này còn yêu mẫu thân, qua nhiều năm như vậy cũng không cưới vợ, một mực chờ mẫu thân. Nàng không xác định mẫu thân còn yêu ông không, thời điểm khó khăn mẫu thân cũng không rời đi phụ thân, giờ cũng có lẽ sẽ không vứt bỏ bọn họ đi.

Dương Hiểu Uyển bất an, tâm tình hậm hực, tình trạng lúc này của nàng rất không ổn định, nàng muốn nói chuyện với mẫu thân, hy vọng bà nhận sự thỉnh cầu của con gái, hy vọng nàng có thể coi gia đình là quan trọng nhất. Nhưng nhận được chính là trầm mặc.

Mục Hà sinh ra ở thư hương dòng dõi (dòng dõi Nho học, ý chỉ người có học), học qua trung học, mười bảy tuổi tham gia cách mạng, mười chín tuổi cùng Tề Vân tiến vào bên trong kẻ địch, ẩn núp trong địch, nàng và Tề Vân cùng làm việc khoảng bốn năm. Trong bốn năm đó hai người an ủi lẫn nhau, dần dần sinh ra tình yêu, thậm chí ở vào hoàn cảnh nguy hiểm, bọn họ còn có đứa nhỏ. Bà là một người phụ nữ can đảm cẩn trọng, bà có đức tính của tiểu thư khuê các, lại có sự nhiệt huyết của cách mạng. Cả đời này có hai người đàn ông là quan trọng nhất đối với bà. Tề Vân và Dương Hiên Chí, lúc biết Tề Vân không chết, bà rất vui mừng, và cảm thấy được giải thoát, Tề Vân vẫn là cái kết trong lòng bà, ông giống như một cây gai ở tại đáy lòng bà, nhớ tới sẽ đau lòng, vĩnh viễn không thể khép lại.

Hai người đàn ông, không cần lựa chọn, bà và Dương Hiên Chí cùng nhau hơn hai mươi năm, hai người còn có một gia đình, không cần hoài nghi, Tề Vân chỉ có thể bỏ qua.

Lúc đó Mục Hà không có gì do dự, song khi nàng nhận được tin Tề Vân bệnh tình nguy kịch, bà do dự, nhìn thấy người kia gầy như cốt sấu nằm trên giường bệnh, bà khóc rống tắt tiếng, người đàn ông này đã từng thực kiên cường, hăng hái, những năm tháng chiến hỏa bay tán loạn người đàn ông này là chỗ dựa vững chắc của bà, giờ lại nằm ở đây, bệnh tình nguy kịch. Không có cách nào mặc kệ. Nên lúc con gái nói chuyện với bà, bà trầm mặc.

Sự trầm mặc của mẫu thân làm Dương Hiểu Uyển càng thêm phiền táo, cơ thể sinh ra nhiều đợt không khỏe, rốt cục bạo phát là lúc thấy giấy tờ ly hôn của cha mẹ. Nàng sinh non, đó là một bé gái, một tiểu cô nương tám tháng mười bảy ngày. Một tiểu cô nương không thể nhìn thấy thế giới này.

Không ai biết sự thương tâm của nàng, không ai biết sự thống khổ của nàng, lúc gặp lại mẫu thân là ba ngày sau, ba ngày sau khi nàng mất đi con gái mới nhìn thấy mẫu thân của nàng. Không điên cuồng khóc lớn đầy nước mắt, không thể đối mặt với bà, nàng không biết làm sao mới có thể bước ra nỗi đau đớn này, không biết có thể hận bà không, nàng biết mẫu thân trải qua chiến tranh, trải qua sinh ly tử biệt, nàng biết bà khổ nhưng nàng không có cách nào thuyết phục chính mình tha thứ. Vì đứa con gái đáng yêu của nàng, vì phụ thân đầu bạc già nua của nàng, còn có trái tim bị nàng vứt bỏ.

Sống bốn năm tại Bắc Kinh, tình cảm giữa hai mẹ con không ấm trở lại mà càng ngày càng lãnh đạm, mỗi khi Dương Hiểu Uyển thấy phụ thân một mình tịch mịch sống trong tứ hợp viện nàng sẽ đau lòng không thôi, dù nàng và Thước Chí Quốc dọn về cùng, tình trạng này vẫn không thay đổi. Từ lần sinh non đó Dương Hiểu Uyển vẫn không có thai, dù nàng xem rất nhiều sách uống không ít thuốc. Về chuyện này Thước Chí Quốc chưa từng nói gì thậm chí còn an ủi nàng, vì làm cho nàng an tâm thậm chí còn chuẩn bị nhận con nuôi. Nhưng càng là như vậy nàng càng khổ sở, càng nhớ con gái của nàng.

Cuối cùng nàng ly khai nơi thương tâm này, cùng Thước Chí Quốc tới Nam Kinh, bắt đầu cuộc sống mới. Mãi tới ba mươi tuổi, nàng mới có Thước Nhạc, thiên sứ đáng yêu của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.