Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 2: Chương 2: Không gian của Thước Nhạc




Nhắm mắt lại, tinh thần đột nhiên đi vào không gian khác. Đất bằng trải dài, núi cao xa xa, đại thụ che trời, biển hoa từng dải, hồ nước sâu thẳm, con sông chảy qua nhỏ giọt nhỏ giọt, một mảnh ruộng lúa chỉnh tề, còn có trúc lâu (căn nhà bằng trúc) vặn vẹo.

Thước Nhạc nhức đầu, nhìn trúc lâu thế nào liền thấy chướng mắt thế đó, nhưng là đây cũng là do chính mình từng chút xây lên, thời gian ước chừng một năm. Lắc đầu bay tới trước trúc lâu, trước viện là phần lớn những trái cà chua chín, dưa muối cũng lớn vừa phải, vừa đúng lúc hái xuống làm một ít dưa muối chua.

Sọt, rổ từ lầu bay xuống, cà chua chín một đám trình tự rơi vào khuông. Một ít dưa muối cũng được chọn ra bay lên ngói, làm xong hết thảy Thước Nhạc phất tay lau một chút mồ hôi không tồn tại, quả thực vẫn là thích nhất tự mình động thủ (tự mình làm).

Cà chua bỏ vào trúc lâu, rau dưa bên trong đã nhiều đến ăn không hết, cũng may là không sợ hư thối.

Hái được những trái hồi hương(1) tươi mới từ đất, đem rửa sạch đặt vào bình rồi thêm hồi hương, tỏi, lạt cái, ớt, bột hồ tiêu, hương diệp. Đổ diêm thủy vào, đậy nắp bình lại, tìm vài miếng lá cây lớn, dùng bùn gần hồ phong kín, hơn mười ngày là có thể ăn. Vào lễ mừng năm mới cùng bạn học đi ăn cơm tây, thứ gì không có ấn tượng, nhưng thực ra điểm tâm đưa tặng làm cho cậu nhớ rất rõ, trong đó thích nhất chính là dưa muối chua kiểu nga, sau lại cố gắng tìm đến học.

Ba năm trước thi đậu trung học xong, Thước Nhạc đi về nhà bác ở nông thôn chơi, nhà bác ở trấn cổ vùng nông thôn, ở đó có những bức tường màu trắng ngói lớn cổ xưa, làm cho Thước Nhạc từ nhỏ sinh hoạt tại thành thị đắm chìm. Ở đó chơi một khoảng thời gian thì ca ca con bác dẫn cậu lên Tiên Ngụ Sơn chơi, Tiên Ngụ Sơn là mạch núi phía tây của Hoàng Sơn, có danh xưng là nơi ở của thần tiên, môi trường sinh thái ở nơi này bảo tồn rất hoàn hảo, thảm thực vật phong phú, Thước Nhạc trầm mê vẻ huyến lệ đa dạng của thiên nhiên, đàn phong uốn lượn, khe sâu sâu thảm, tiên vụ (mây khói) lượn lờ, còn có lưu tuyền thác nước. Đúng là bởi vì mỹ lệ, trên đường về, Thước Nhạc vì truy đuổi một con tê tê, cùng ca ca phân ra, lại không cẩn thận rơi xuống một động trống.

Thước Nhạc từ trên động rớt xuống, thạch bích bóng loáng không thể leo lên, thật cẩn thận từ trong động đi ra, cũng là một sơn cốc, bốn phía là huyền nhai vách đá, quái thạch san sát, trong cốc đại thụ che trời, hoa cỏ mọc khắp nơi. Trải qua một lúc tìm kiếm Thước Nhạc cũng không tìm được đường ra, may mắn là nơi này không có dã thú, nghĩ đến ca ca nhất định có thể tìm được mình, cậu cũng thả lỏng tinh thần.

Đi dạo quanh cốc một ngày, Thước Nhạc tìm được một sơn động cách mặt đất hai thước, trong sơn động khô mát sạch sẽ, có lẽ là bởi mỗi ngày ánh mặt trời đều chiếu đến, cây tử đằng mọc đầy núi, Thước Nhạc thu thập một ít đan thành võng, cột vào hai sườn đá sơn động, Thước Nhạc rất khéo tay, trong trấn cổ có xưởng thủ công, dùng gậy trúc hoặc đằng điều đan một ít đồ vật, khuông hoặc là lâu, người làm thủ công nghiệp trên trấn rất nhiều, đều là tổ truyền, từng đứa bé từ nhỏ đã có thể lấy nguyên liệu đan lưới bắt cá, Thước Nhạc học không ít thủ pháp bện. Lại không nghĩ đến nhanh như vậy đã có tác dụng.

Ngủ đến nửa đêm, nghe thấy tiếng sấm, từ trên võng xuống đi đến cửa động nhìn, dưới ánh sáng đêm, rừng rậm sương mù lượn lờ, mơ hồ thấy một mảnh ánh sáng ở trong rừng rậm như ẩn như hiện.

Cẩn thận đi về phía ánh sáng, trong rừng có một hồ nước, trong hồ có một gốc cây thực vật đứng ngạo nghễ, thân cành xanh thẫm phiến lá cực lớn, còn có đóa hoa sen trắng noãn.

Thước Nhạc đi nhanh về phía trước muốn thấy rõ hơn, lại bị một tầng khí chặn lại, mây đen dày đặc phía trên hoa sen đầy tiếng sấm ánh chớp, nhưng là vẫn khống chế ở một phạm vi nho nhỏ, Thước Nhạc ở ngoài màng khí hoàn toàn không bị ảnh hưởng, một tia sấm sét từ mây mù chui ra, đánh thẳng vào hoa sen, một chút một chút, mỗi lần sấm sét đều mạnh hơn so với lần trước, Thước Nhạc tuy rằng không cảm giác được uy lực của tia sét, nhưng là nhìn thấy cành lá hoa sen đều bị đánh hư càng ngày càng nặng, cậu biết những tia sét này uy lực vô cùng, chỉ sợ cậu muốn ngăn cản dù chỉ một chút cũng không được, dù vậy hoa sen vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, nghênh đón hướng về phía tia sét, có lẽ cả đời cậu cũng không quên được cảnh tượng này.

Thước Nhạc nghĩ đến độ kiếp trong tiểu thuyết, khi tu luyện đến một trình độ nào đó thì nhất định sẽ độ kiếp để luyện hóa thân thể, tình huống này phi thường giống, những tia sét này cũng không lan đến xung quanh.

Thước Nhạc không đếm rốt cuộc có bao nhiêu tia sét đánh xuống, bất quá đến lúc dừng lại có lẽ cũng cỡ bảy tám mươi lần, nghĩ đến chín lần chín, chỉ sợ là đánh tám mươi mốt lần. Sấm sét tán đi, hoa sen đã rách tươm mướp, Thước Nhạc cảm thấy một cỗ hương khí bay đến trước mặt, những thân cành tàn trước mắt bỗng phóng đại lên ngàn lần, nháy mắt đã đem cậu bao phủ, một cành cây đem Thước Nhạc cuốn lên cao, Thước Nhạc không giãy dụa, có lẽ là bởi hoa sen độ kiếp làm cậu rung động, hoặc là tinh thần bất khuất của nó thuyết phục cậu, nhưng là không thể phủ nhận một tia cảm tình từ tận đáy lòng Thước Nhạc đối với đóa hoa sen, cậu có thể cảm nhận được cành cây này sẽ không thương tổn cậu, bởi vì động tác của nó rất nhẹ nhàng, thậm chí né ra những cành gai trên nó.

Từ trên cao nhìn xuống, cả sơn cốc chiếm đầy cành cây, những chỗ tổn hại ở cành lá đang dần khép lại, đóa hoa nở ra càng thêm thánh khiết.

Khi cả cây hoa hoàn toàn trưởng thành, trong nhụy hoa sen trắng tràn ra một đóa kim liên (hoa sen màu vàng) tỏa ánh sáng vàng chiếu sáng như sao trời, kim liên bồng bềnh về phía Thước Nhạc, vây quanh cậu một vòng, tựa hồ thực vừa lòng mà rung rung. Ngay sau đó, dây hoa sen khổng lồ bỗng thu nhỏ lại, Thước Nhạc cũng đứng trên mặt đất, dây quấn quanh người cậu, bởi vì sự tín nhiệm kì lạ của mình, Thước Nhạc không phản kháng. Một giọt chất lỏng từ kim liên rớt xuống, hướng vào mi tâm Thước Nhạc, cảm giác mát lạnh bỗng hướng về phía bụng, tiếp theo đau nhức truyền đến, từ đầu đến chân, mỗi một tế bào đều run rẩy, làm cho người ta chỉ ước gì được chết đi. Cũng may không lâu sau, đau nhức đi qua, thân thể thoải mái một cách lạ thường. Dây hoa sen in lại trên cơ thể Thước Nhạc, từ lưng leo lên, hoa sen đứng ở vị trí đan điền dưới thắt lưng.

Thước Nhạc cởi bỏ quần áo, quay đầu nhìn lại, bởi vì góc khuất mà chỉ nhìn thấy một ít dây giống như hình xăm khắc trên người, nhìn về kim liên phía trước mặt, Thước Nhạc có chút khó hiểu, giọt nước vừa rồi là cái gì, vì sao hoa sen lại bám lên người hắn, hơn nữa quần áo lại không bị hư tổn gì, chuyện xảy ra đêm nay thật sự kì quái.

Kim liên tỏa ra một ánh sáng vàng chiếu lên đầu Thước Nhạc, nhất thời một chùm hình ảnh trong óc cậu hiện lên. Một hạt giống từ trên trời bay tới, dừng ở một cái tinh cầu, cảnh sắc hoang vu làm cậu không thể đoán ra đó có phải địa cầu không, không có một động thực vật nào, hạt giống rơi trên mặt đất nẩy mầm, lớn lên, nở hoa. Đó là một gốc cây kì quái giống hoa sen lại không phải hoa sen, nó phi thường xinh đẹp, hoa như liên, lá như bàn, cành như đằng, búp hoa tươi tốt, tráng kiện, mỗi lần nở chín đóa hoa, chín đóa hoa sen theo thời gian trôi qua từ trắng noãn chuyển vàng óng ánh, dần dần trưởng thành.

Sau khi trưởng thành hoa sen theo búp bóc ra, phiêu ra bốn hướng, rơi xuống đất hóa thành nước. Theo thời gian trôi nhanh, có hoa sen hóa thành nước hình thành hồ, con sông, đại dương, sinh mệnh bắt đầu xuất hiện. Ban đầu xuất hiện vi sinh vật, thực vật, cuối cùng là động vật, hoa sen chiếm cứ một mảng đại dương, sinh mệnh từ đó bắt đầu.

Tai họa đột nhiên buông xuống, một thiên thạch lớn dừng ở tinh cầu, đánh vỡ sự yên lặng của tinh cầu, nhiều giống loài bị tuyệt chủng, nhiều lục địa đại dương biến mất, tinh cầu bị chia thành mấy khối, hoa sen khổng lồ cũng bị thương tổn, cánh hoa gảy, đóa hoa điêu linh, cuối cùng chỉ còn một dây chìm sâu đáy biển làm trữ hàng.

Thước Nhạc đột nhiên sáng tỏ, kim liên này chính là từ dây kia lớn lên mà thành, hiện giờ hắn đã muốn tiến hóa, thân thể đã không hề cần thiết, nhưng lại không đành lòng bỏ nó héo rũ chết đi, vừa lúc Thước Nhạc lại ở bên cạnh, liền đem hoa sen bám vào người cậu, sống nhờ vào nhau, vì thế kim liên không tiếc lãng phí một giọt nguyên dịch để cải thiện cơ thể Thước Nhạc.

Làm xong tất cả, kim liên không hề lưu luyến, xoay quanh bay đi, bước lên chặng đường mới.

Thước Nhạc ngây ngốc nhìn sao trời, đó là một đêm kì diệu, cậu đã trải qua chuyện thần kỳ, hết thảy đều làm cậu không thể tin được.

Một mùi tanh tưởi làm cậu thanh tỉnh, trên người chỗ nào cũng là chất bẩn màu đen nhớp nháp, đó là độc tố từ thân thể cậu tiết ra, cởi quần áo nhảy vào hồ nước, cẩn thận tẩy rửa, quần áo cũng dơ, cũng may ba lô còn quần áo đã dùng.

Thước Nhạc một thân thoải mái ngồi trên tảng đá, nghiêm túc nghĩ lại những kỳ cảnh vào buổi tối, không có gương cậu không nhìn thấy sự biến hóa của mình, mười lăm tuổi cậu cao một thước bảy, trong giai đoạn dậy thì thiếu niên thường mọc mụn đỏ, lông tơ tinh mịn lại là biểu tượng của sự ngây ngô, nhưng mà Thước Nhạc sau khi trải qua tinh lọc, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, tựa hồ không có lỗ chân lông, đôi mắt sáng ngời như sao trời ló ra sau mây mù, trong suốt như nước, lông mi cong cong, cái mũi thẳng thắn, môi đỏ sẫm, mái tóc đen, rõ ràng là một thiếu niên tuấn tú.

Hai ngày trôi qua, Thước Nhạc hồi phục, đi lại trong cốc hai ngày vẫn không tìm được đường ra ngoài, trong động tối như mực nhìn không thấy phương hướng, người nhà cũng không biết khi nào thì có thể tìm được cậu, tính cách dễ thích ứng ở mọi hoàn cảnh làm cho cậu không thèm nghĩ nữa về tương lai, có thời gian thì vào cốc tìm thực vật, trên cây có quả dại, trên mặt đất có rau dại, trong nước có cá, cậu đói không được. Ở trong cốc đến đêm thứ tư, mưa nhỏ rơi, buổi sáng thức giấc, thấy dưới tàng cây có rất nhiều nấm, nấm nướng lên rất thơm ngon, Thước Nhạc hái được rất nhiều, phóng lên tảng đá phơi nắng, không đợi được đến lúc nấm phơi khô, phụ thân cùng đội điều tra rốt cuộc tìm được cậu, điều này nói ra còn phải cảm ơn hệ thống định vị trong di động, nếu không Thước Nhạc có lẽ phải ở trong này làm dã nhân (người hoang dã).

Trong nháy mắt ba năm trôi qua, Thước Nhạc đã muốn là sinh viên, ba năm này Thước Nhạc biến đổi rất lớn, thiếu niên ngây ngô năm nào giờ đã tuấn tú thanh nhã, nguyên dịch mà kim liên tặng cho cậu tựa hồ vẫn đang thay đổi cậu, thân thể phát triển hoàn mỹ, dáng người thon dài, làn da trắng nõn, đôi mắt sâu trong như hồ nước, mái tóc tối đen mềm mại, trong quá trình lớn lên thân thể Thước Nhạc luôn phát triển theo hướng tốt đẹp.

Mà điều làm Thước Nhạc vui mừng nhất chính là, công năng mà hoa sen kí sinh trên người mang đến. Sau khi về nhà Thước Nhạc thường xuyên mơ mình bay vào trong hoa sen, nơi đó có một mảnh thiên địa. Hai năm trước, Thước Nhạc chân chính tiến vào bên trong hoa sen, hoa sen thật sự có một không gian, không gian rất lớn, nhìn không thấy cuối, nhưng Thước Nhạc chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi nhất định, nơi đó có núi có sông, rừng rậm cây cối, chủng loại đa dạng, Thước Nhạc thử trồng rau dưa trong không gian, không ngờ rau dưa trưởng thành rất nhanh, thời gian cơ hồ là một phần mười bên ngoài, hơn nữa hương vị tuyệt mỹ, dinh dưỡng phong phú, cứ thế Thước Nhạc tiếp tục công việc trong không gian hoa sen của mình.

Một năm sau Thước Nhạc phát hiện ý thức của mình có thể đi vào không gian, hơn nữa có thể ngưng kết thành tinh thần thể, ở trong không gian làm việc, thậm chí có thể bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) , chẳng qua mỗi lần đều tiêu hao tinh thần rất nhiều, ban đầu tinh thần thể chỉ có thể duy trì một giờ, nhưng là trong tình trạng không làm gì, mỗi lần dùng tinh thần lực quá nhiều nó đều sẽ tăng trưởng, hiện tại đã có thể duy trì năm giờ, hơn nữa còn có thể làm rất nhiều chuyện.

Thước Nhạc càng thích tự mình làm việc, như vậy mới có thể cảm nhận lạc thú trong đó. Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, Thước Nhạc dùng DV quay khi mình tiến vào không gian hoa sen hình ảnh, sau khi thân thể tiến vào, tại đó sẽ lưu lại một đóa hoa sen, tinh thần tiến vào thì lại giống như đang ngủ. Biết được kết quả đó, Thước Nhạc chỉ có ở tình huống an toàn không người mới có thể toàn thân tiến vào không gian.

Theo việc tinh thần thể càng ngày ở trong không gian hoa sen càng lâu, Thước Nhạc phát hiện trí nhớ của cậu càng tốt, đối với bên ngoài càng lúc càng mẫn cảm. Hơn nữa lại thích thực vật, tay đụng tới thực vật có thể cảm giác trạng thái của chúng, thời học sơ trung thành tích học tập của Thước Nhạc là ở vài vị trí đầu, thi trung học thì miễn cưỡng đậu vào trường điểm, ở trường học đứng vị trí trung bình, nhưng theo sự tăng trưởng của tinh thần lực, học tập càng lúc càng dễ dàng, lão sư (giáo viên) giảng bài thực nhanh liền lý giải, hơn nữa ở trong đầu còn hình thành mạng lưới, từng điểm tri thức tự nhiên kết lại với nhau, học thuộc bài thì càng không cần nói, một năm trước đã đạt tới trình độ nhìn qua là không quên được, điều này làm cho ba năm trung học của Thước Nhạc qua vô cùng tự tại, có nhiều thời gian để ý không gian hơn, học tập tri thức bên ngoài. Sự nhàn nhã của cậu làm cho rất nhiều lão sư chướng mắt, thời gian làm khó dễ rất nhiều, thế cho nên một Thước Nhạc không muốn gây náo động lại trở thành học sinh làm người ta chú ý nhất năm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.