Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 9: Chương 9: Phòng ngủ của Thước Nhạc




Nhanh đến ngày báo danh tân sinh, sáng ngày báo danh đầu tiên Thước Nhạc tới sớm, đỡ đến lúc sau lại nhiều người.

Thước Nhạc trúng tuyển đại học Y Hoa Cảnh, là đại học Y vừa sáp nhập vào không lâu, tuy thành lập mới vài năm nhưng trường là từ ba đại học Y sáp nhập mà thành, các mặt đều rất xuất sắc, thiết bị dạy học tiên tiến, lực lượng giảng viên lớn mạnh, điểm trúng tuyển rất cao, cùng đại học Hoa Bắc đều rất nổi danh. Là đại học Y số một cả nước. Là thiên đường của những người học y.

Song nói đến học y, trường Thước Nhạc hoàn toàn là do mẫu thân của cậu tuyển. Dù cậu cũng rất muốn học y, nhưng cậu muốn học là trung y, mà mẹ cậu báo danh lại là lâm sàng, nói cách khác trong tám năm tiếp theo cậu đều phải trải qua trong trường học. Thước Nhạc thực ra cũng không bài xích ngành y lâm sàng, chẳng qua cậu cảm thấy tám năm là quá dài, hơn nữa công việc tương lai rất cực nhọc, không thoải mái bằng trung y. Tuy vậy Thước Nhạc cũng không có cách nào với mẹ cậu, thôi thì cứ vậy đi, có rảnh đi dự thính trung y cũng không tệ.

Làm thủ tục nhập học, Thước Nhạc được phân đến lớp một khoa lâm sàng, phòng ngủ của cậu ở khu C tầng 4 phòng 313, đi vào phòng chưa có bạn học nào đến, đây là một phòng ngủ 4 người, bên trong rất rộng, cậu chọn giường tựa vào cửa sổ, phía trên là giường, phía dưới là bàn học ngăn tủ riêng, quét tước phòng ở sạch sẽ, Thước Nhạc lấy chăn mền dụng cụ trong không gian ra sắp xếp, dù ở Bắc Kinh, nhưng vì là đi học cậu cũng có thể thường về nhà. Lại nhìn vào thời khóa biểu, chỉ sợ cậu sẽ bận rộn.

Bạn cùng phòng còn chưa đến, Thước Nhạc đi dạo trong vườn trường, sau đó thấy vô vị mà quay về, nhắm mắt nằm trên giường, tinh thần thể của Thước Nhạc tiến vào không gian, lúa đã muốn chín, Thước Nhạc đem chúng thu hoạch, gần đây thường xuyên dùng tinh thần lực, Thước Nhạc thấy càng ngày mình dùng càng thuận buồm xuôi gió, không đến nửa giờ đã đem tất cả lúa thu hoạch xong. Cân thử, 3700 kg, đủ cho cậu ăn thực lâu, bất quá tuốt hạt cũng là một vấn đề phiền toái, có lẽ để một bên trước đi. Cá trong ruộng lúa được cậu bỏ nuôi vào trong sông, con cua thì được đặt ở một ao nông, những con cua trưởng thành đã bằng một nắm tay của Khúc Phàm, rất lớn, phải biết rằng một tay của Khúc Phàm bằng hai tay của cậu.

Cá trong không gian sinh trưởng không tệ, ngoài trừ cá chép là không có sinh sôi nẩy nở. Hiện tại cậu cũng đã nuôi cá chép trong hồ, cá kiểng không cần quá nhiều. Nhìn xem không gian, Thước Nhạc nghĩ hẳn là nuôi mấy con gà, còn có thỏ, đang nghĩ ngơi, cảm thấy điện thoại rung lên, tinh thần thể của Thước Nhạc trong không gian có thể cảm giác được bên ngoài, ở trước khi tiến vào không gian Thước Nhạc đặt di dộng ở trong tay.

Cầm lấy di động, “Alo.” Là khúc phàm.

“Em đi báo danh ở trường học à?”

“Đúng vậy, không phải tôi đã nói với anh sao? Vụ án kết thúc?” Dạo này người này thực sự rất vội, đã vài ngày không nghỉ ngơi tốt, Thước Nhạc nghe thanh âm của anh đều có vẻ mệt mỏi.

Kỳ thật Thước Nhạc trừ bỏ lúc đầu có chút giận chó đánh mèo vì anh thấy việc đáng xấu hổ của mình, ấn tượng đối với Khúc Phàm vẫn là không tồi, bất giác hai người đã thân nhau, đương nhiên việc này cùng việc Khúc Phàm thường xuyên đến ăn trực vẫn là có liên quan.

“Ai chà, tôi còn nghĩ đến chỗ em ăn bữa cơm, không ngờ em đã đi báo danh sớm vậy. Không phải là còn ba ngày sao?” Khúc Phàm có chút oán giận, mấy bữa nay ăn mì đến ghê tởm, vô cùng nhớ nhung tay nghề của Thước Nhạc, không ngờ lại công toi.

Thước Nhạc cười lạnh “Không ngờ tôi còn là một đầu bếp.”

Khúc Phàm căng thẳng “A, em so với đầu bếp còn lợi hại hơn. Làm sao có đầu bếp nào tốt như vậy.” Nói đi nói lại vẫn cứ là đầu bếp.

Thước Nhạc nghĩ Khúc Phàm mấy ngày nay khẳng định không ăn cơm đàng hoàng, tuy nói quen biết không lâu, nhưng Thước Nhạc cũng rất hiểu anh, làm việc rất liều mạng, ăn cơm ngủ nghỉ đều không quy luật, “Giờ anh đợi trong nhà, một lúc tôi trở về.”

Khúc Phàm hơi cảm động, “Không cần, tôi ăn chút gì ở ngoài cũng được.” Trong lòng cũng thấy rất ấm áp.

Thước Nhạc bỉu môi, “Không được, những thứ đó đầy dầu mỡ, tôi trở về được rồi, không ai tới, ở phòng ngủ cũng rất vô nghĩa.

Phía bên kia Khúc Phàm vỗ vỗ đầu, “Em sẽ không quên hôm nay trong nhà đang làm gì đi?”

Thước Nhạc thoáng sửng sốt “Tôi thực đã quên, hôm nay phòng Lâm thúc Lâm thẩm sửa sang.” Trong nhà không có nơi nấu ăn.

“Bằng không em đến nhà tôi?” Khúc Phàm có chút mơ hồ, kỳ thật anh cũng không phải Thước Nhạc làm cơm thì không được, chính là vài ngày làm việc áp lực lớn, hơn nữa vụ án lần này làm cho người ta rất đau đầu, làm tâm tình của anh cũng không tốt, không biết sao đã nghĩ đến Thước Nhạc.

Thước Nhạc nghĩ nghĩ, cũng gần đến giữa trưa, muốn thể nghiệm căn tin trường cũng không chỉ có hôm nay. “Được, nhưng mà không phải là anh ở ký túc xá sao?” Chưa quên người này vẫn là một người đàn ông độc thân.

Tâm trạng Khúc Phàm bỗng trở nên rất tốt, “Đó là vì nhà ở xa đơn vị, không muốn về, em chờ ở cửa tây, tôi đi đón em.”

Thước Nhạc cúp máy, thay đồ, chuẩn bị một ít thức ăn từ không gian bỏ vào giỏ. Đóng cửa ký túc xá đi ra ngoài.

Lúc gọi điện thoại Khúc Phàm cách trường học không xa, đến cửa trường thì Thước Nhạc còn chưa đến, dựa vào cửa xe đợi một hồi, đột nhiên nhịn không được nở nụ cười, vì đang trong thời gian báo danh, cửa trường người đến người đi, phần lớn là sinh viên theo cha mẹ tới, đều vội vàng, kết quả ở cửa đột nhiên xuất hiện một cái ngoại tộc, đi chậm rãi từ trong ra, không nói đến đi ngược hướng với mọi người, còn có vẻ rất nhàn nhã, trong tay xách một giỏ đồ ăn, giỏ loại cũ dùng cành lá hương bồ đan, đó là Thước Nhạc tự tay đan, lúc ấy Khúc Phàm ở bên cạnh xem, trong giỏ đựng bó rau, bay bay theo gió.

Thước Nhạc đi đến trước xe “Chưa từng thấy người nào mua đồ ăn à?” Cậu cũng biết mình mang theo giỏ đồ ăn đi trong trường có bao nhiêu quái lạ, bất quá liên quan gì đến bọn họ a.

Khúc Phàm mở cửa xe, “Là chưa từng thấy mua đồ ăn trong trường, mua từ đâu vậy? Tôi không nhớ là gần trường em có chợ.”

“Chẳng lẽ xung quanh trường tôi anh đều đi hết.” Ngồi trên xe, Thước Nhạc hỏi “Đơn vị cho anh nghỉ mấy ngày?” Không dây dưa ở đề tài kia, cậu làm sao biết chợ ở đâu.

Khúc Phàm cũng không để ý “Hai ngày, nhưng nếu có án thì phải đi.” Tính chất công việc này là vậy.

Nhà Khúc Phàm ở tiểu khu Hoa phủ, cách trường Thước Nhạc không xa. Trong tiểu khu môi trường cây xanh rất tốt.

Anh ở khu 3 tây lầu ba, phòng ở có tầng, trang trí đơn giản, dưới lầu là phòng bếp phòng khách nhà ăn, điều kiện gia đình Khúc Phàm hẳn là không tồi.

“Vào đi.” Khúc Phàm từ tủ bên lấy ra một đôi dép lê, để ở bên chân Thước Nhạc.

“Rất tốt a. Anh cũng không thường về ở đi.” Phòng ở thực sạch sẽ.

“Uh, nơi này xa đơn vị, anh ở một mình lạnh lẽo, về làm gì.” Phòng càng lớn càng có vẻ cô độc.

“Vậy sao anh không tìm bạn gái, điều kiện anh không tệ, có phòng có xe lại đẹp trai.” Thước Nhạc trêu chọc một chút.

Khúc Phàm nghe Thước Nhạc nói có chút không đồng ý, nữ nhân thời nay đối với chuyện kết hôn rất xoi mói, công việc của anh có thể dọa chạy một số lớn, có người hơi tham giàu thấy điều kiện ngươi liền tới, phòng ở này không phải Khúc Phàm tự mua, điều kiện gia đình anh rất tốt, trên anh còn có một anh trai, Khúc Phàm cũng không phải người Bắc Kinh, sau này anh đậu đại học công an Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp liền ở lại Bắc Kinh, cha mẹ mua phòng cho, trước kia phụ thân là khai thác quặng mỏ, hiện tại cùng mẫu thân ở tại Thượng Hải, anh trai nuôi, điều kiện của họ không tồi. Anh từng làm người làm công tiền lương tiền thưởng trợ cấp v..v..cũng không đến tám ngàn, cảnh sát thì vì công việc nguy hiểm trợ cấp nhiều hơn chút. Khúc Phàm cảm thấy nhiều tiền lương như vậy đã đủ dùng, mỗi tháng còn có thể để dành một ít. Tìm bạn gái bao nhiêu cũng không hợp ý, thấy anh có phòng sẽ muốn này kia, thấy anh ở ký túc xá liền chê bai anh không có tiền, lúc sau tìm được người điều kiện tương đương, không ngờ là kẻ cuồng công việc, còn vội vã hơn anh. Đương nhiên Khúc Phàm biết tật xấu của mình, bình thường không đi làm liền thích ở nhà, không hiểu lãng mạn.

Đương nhiên những thứ này đều là bề ngoài, kỳ thực là không có cảm giác, Khúc Phàm không cảm thấy cái ý nghĩ cả đời với những người bạn gái đó.

Thước Nhạc đi thăm xung quanh, vừa vào cửa chính hướng về phía trước là thang lầu, bên trái là phòng khách lớn, bên phải là nhà ăn phòng bếp, phòng khách có một cái cửa nhỏ, bên ngoài là sân phơi.

Không đi lên lầu, trên đó là phòng ngủ. Phòng ở thực lớn khoảng hai trăm mét vuông, cũng thực cô quạnh.

Đi thăm chấm dứt, Thước Nhạc đem đồ ăn mang tới đặt trong phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.

Chuẩn bị bữa trưa có lươn kho cà, canh trứng cà chua, rau xào, dưa chua.

Chờ đến lúc dọn đồ ăn lên bàn, Khúc Phàm đã tựa vào sô pha ngủ.

Thước Nhạc đẩy nhẹ, “Đứng lên đi, ăn cơm xong ngủ tiếp.”

Khúc Phàm mở mắt ra, hai mắt đầy tơ máu, thật sự là mệt mỏi, “Ha ha, ngủ quên.”

Thước Nhạc cười, “Đi rửa cái mặt đi. Đồ ăn tôi đều làm xong.”

Lúc hai người ăn cơm cũng không nói chuyện, Khúc Phàm không có ăn ngấu nghiến như bình thường, thưởng thức kỹ càng, không khí ấm áp tràn đầy nhà ăn.

Ăn cơm xong Khúc Phàm rửa chén, Thước Nhạc dựa vào bục cùng anh nói chuyện. Khúc Phàm có phần hoạt bát, hưng phấn cùng Thước Nhạc nói những vụ án trước kia. Thước Nhạc cũng rất có hứng thú đứng nghe.

Dọn dẹp lại phòng bếp, hai người ra phòng khách, Thước Nhạc gọt một đĩa trái cây, quả táo đào nho, mỗi thứ một ít, chủng loại hoa quả trong không gian rất nhiều, tuy mỗi loại chỉ có ba năm quả nhưng ăn cũng ăn không hết.

“Em thực là biết chọn đồ, hoa quả cũng không tệ.” Khúc Phàm đối với việc này không có nghi ngờ lớn, bình thường anh rất ít khi ăn hoa quả, ăn cơm cũng tùy tiện, chính là anh cũng nếm ra vị của những rau dưa hoa quả này so với bình thường ngon hơn.

Dùng nĩa sáp một miếng táo, “ Đương nhiên, tôi chọn còn chọn sai sao.”

Đang nói chuyện Khúc Phàm nhận được điện thoại, đơn vị có chuyện cần anh xác nhận, phải đi một chuyến, “Lại có chuyện. Em khoan về trường, chờ tôi về, trên lầu có giường em ngủ chút đi.” Làm gì cũng không thể làm cho người ta nấu cơm xong liền đi về.

Nghĩ đi về cũng không có gì làm, liền đồng ý.

“Phòng ngủ của tôi có sách, em cứ tùy tiện.” Khúc Phàm đứng ở cửa mang giày, còn quay lại nói.

“Được rồi, tôi biết rồi, anh đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.