Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 37: Chương 37: Thước Nhạc về Bắc Kinh




Trong mười ba ngày này tinh thần lực của Thước Nhạc đã khôi phục, và liên tục tăng trưởng, Thước Nhạc không nghĩ tới tinh thần lực đề cao thì có ảnh hưởng gì tới cậu, dù sao cậu cũng không định trở thành siêu nhân, phải mạnh như vậy làm gì, sau khi tinh thần lực khôi phục chuyện đầu tiên cậu làm là vào không gian quan sát sự biến hóa của nó.

Lần này Thước Nhạc dùng tinh thần lực tiến vào, cơ thể do tinh thần ngưng tụ thành càng thêm kiên cố, trừ bỏ hơi trong suốt so với người thật thì không có gì khác nhiều, bồng bềnh trên không trung Thước Nhạc một lần nữa cảm nhận được tinh thần lực nhanh và tiện, đầu tiên là nhìn biển hồ mới xuất hiện, biển hồ này chiếm diện tích phía nam rừng trúc, từ trên cao nhìn xuống, hồ nước lớn nhỏ dầy đặc thành hàng, so với xem từ phía trước còn nhiều hơn, đại khái có khoảng ba nghìn hồ nước, có hồ nước có đảo nhỏ, có mọc đầy cỏ lau, điều này khiến Thước Nhạc nghĩ tới tinh túc hải trong Thiên Long Bát Bộ, không biết có phải quang cảnh thế này không.

Kỳ thật mà nói lần biến hóa này không gian thay đổi chủ yếu là về địa hình và nước tăng nhiều, rừng rậm nhiều ra các bụi cây, cây cỏ thấp bé, đi lại càng không dễ dàng, cách một đoạn có thể nhìn tới sông, suối nhỏ, cây rừng cũng không rõ ràng như trước, thoạt nhìn càng tự nhiên hơn.

Quan sát đại khái một hồi, bên kia sông Thước Nhạc chưa đi, vì mười bảy là đi Bắc Kinh Thước Nhạc còn phải chuẩn bị vài thứ, chờ về sau có thời gian nhất định sẽ đi.

Thước Nhạc đầu tiên là để thức ăn trong không gian lại cho cha mẹ, hoa quả rau dưa có thể bỏ vào tủ lạnh, còn lại thức ăn có thể để lâu Thước Nhạc dùng khuông tự mình đan để đựng, như quả hạch đào quả phỉ quả hạch gì gì đó đều được cậu dùng tinh thần lực chế biến qua, cậu còn học làm một ít mứt, bên ngoài nhìn kém chút, nhưng ăn vẫn là không tồi.

Trong nháy mắt bận rộn liền tới ngày quay lại Bắc Kinh, có thể không phải là ngày đầu tiên rời nhà, sự thương cảm của người nhà cũng không mãnh liệt như vậy, lần này Thước Nhạc đi sân bay cũng không cần người tiễn, một người đeo một ba lô nhỏ liền ra đi.

Nửa tiếng đồng hồ, Thước Nhạc ngồi máy bay đáp xuống sân bay Bắc Kinh, trước khi lên máy bay Thước Nhạc gọi điện thoại cho Khúc Phàm, lúc này có lẽ anh đang ở bên ngoài, quả thực vừa ra cửa, liền thấy Khúc Phàm đứng ở đó, mặc áo khoác da màu đen, quần bò, giày da đen, bên trong áo khoác mặc một chiếc áo len, tháng hai Bắc Kinh vẫn rất lạnh, Thước Nhạc thấy Khúc Phàm mặc đồ như vậy cũng thấy lạnh.

Thấy Thước Nhạc tiến lại, Khúc Phàm rút hai tay trong túi ra, nhận lấy ba lô của cậu, “Thật nhẹ, cái gì cũng không mang? Thế nào thuận lợi sao, không say máy bay chứ?”

Thước Nhạc lấy di động từ ba lô ra “Không, đồ đạc ít, chỉ mang hai cuốn sách, sao anh lại mặc ít như vậy, không sợ lạnh à.”

Thước Nhạc mặc áo lông vào, Khúc Phàm dùng tay điều chỉnh mũ phía sau cho tốt, “Anh ra khỏi cửa liền lên xe, đơn vị có hệ thống sưởi, không cần mặc nhiều như vậy, vả lại mặc nhiều hành động không tiện. Anh kháng lạnh rất tốt.”

Thước Nhạc đi ra sảnh sân bay, liền cảm thấy khí quản lạnh, thời tiết Bắc Kình và ở nhà kém gần mười độ Thước Nhạc thật sự có chút không thích ứng được.

Xe Khúc Phàm đậu cách đó không xa, vừa lên xe Khúc Phàm đã mở điều hòa, “Đợi một lát liền ấm áp.” Quay đầu lại nhìn Thước Nhạc.

Thước Nhạc bị anh nhìn ngượng ngùng, “Cười ngây ngô cái gì.”

Khúc Phàm vươn tay sờ mặt Thước Nhạc, “Ngóng được em trở lại. Anh thực vui.”

Thước Nhạc khinh khỉnh quay đi, “Mau lái xe đi.” Quay đầu về hướng cửa kính bên kia, nhịn không được cười.

Trong xe âm nhạc chảy xuôi ấm áp, tốc độ xe không mau, Khúc Phàm cầm tay Thước Nhạc ngón cái không ngừng cạ lưng bàn tay. Nếu không phải cần đổi số, Khúc Phàm thực muốn nắm mãi như thế.

Xe chạy tới bãi đỗ xe ngoài ngõ nhỏ Lão Hòe, tứ hợp viện của Thước Nhạc có điểm đó thì tốt, không có chỗ để xe. Vì Thước Nhạc không tự lái xe cũng không nghĩ tới, giờ thấy Khúc Phàm đỗ xe cực khổ, nghĩ về sau có nên mua cái chỗ để xe ở bãi đổ xe ngầm cạnh ngõ nhỏ không, sau này ra vào cũng thuận tiện hơn.

Hai người đi vào tứ hợp viện, năm mới, ở cửa tứ hợp viện treo hai đèn lồng đỏ thẫm, tường xây làm bình phong ở cổng và hai bên tường cửa thùy hoa (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu) điêu khắc, đều được lau sạch sẽ, hoa văn trên hai bên cửa thùy hoa cũng rõ ràng như mới, Thước Nhạc biết khẳng định là Lâm thúc Lâm thẩm hai người quét dọn.

Lâm thúc Lâm thẩm đều ở nhà, thoạt nhìn hai người trông trẻ hơn so với trước khi cậu về, có lẽ có chuyện vui tinh thần thư thái.

Đi vào cửa thùy hoa Thước Nhạc thấy hành lang treo mười cái đèn lồng đỏ thẫm, khiến sân thêm phần vui mừng. Nhìn qua có bộ dáng mừng năm mới.

Trong phòng ấm áp dễ chịu, kháng cũng được đốt nóng, Thước Nhạc nhìn sơ qua, chăn đệm giường đều là mới giặt, chắc là Lâm thẩm làm, trong lòng cực kỳ cảm động, ở Bắc Kinh xa lạ có hai vị trưởng bối quan tâm chăm sóc, thật sự là may mắn của cậu.

Khúc Phàm lười biếng nằm trên kháng, cầm một quyển sách thuốc của Thước Nhạc lật lung tung, ánh mắt không ngừng liếc về phía bình phong trong phòng, trong lòng hơi rục rịch.

Khúc Phàm đang ở một bên làm đấu tranh tâm lý, đi vào hay là không đi vào, Thước Nhạc lau tóc đi ra.

Thấy bộ dáng lười biếng của Khúc Phàm “Anh không đi làm sao?”

Khúc Phàm đặt sách xuống, kéo Thước Nhạc ngồi lên kháng, lấy khăn mặt qua “Không đi, không có vụ án nào quan trọng, anh nghỉ.”

Thước Nhạc nghiêng đầu “Nghỉ, không phải là ngày nghỉ của anh đã hết rồi sao?”

Khúc Phàm lấy tay lung lay tóc Thước Nhạc “Không có, mấy năm nay anh không có nghỉ, tính đi tính lại, có thể nghỉ cỡ một tháng, song công việc của bọn anh muốn nghỉ cũng không dễ, giống như năm mới, nghỉ bảy ngày đã là không tồi, nếu có việc, liền trở về trước thời gian. Kỳ thực đã hai năm anh không nghỉ đông.”

Thước Nhạc nghe vậy nói “Vậy năm mới anh qua thế nào?”

“Năm kia anh của anh chưa kết hôn, cả nhà đi Bắc Kinh qua năm cùng anh, năm ngoái, cơ bản là không nghỉ, vì bắt một tên tình nghi ba ngày ba đêm không chợp mắt, thực vất vả bắt được, đã là mùng một, về nhà liền ngủ, làm sao còn nhớ mừng năm mới. Kỳ thực làm hình cảnh coi như tốt, lúc không có án còn có thể nghỉ ngơi, anh thấy làm cảnh sát cũng không dễ, một năm bốn mùa xử lý một ít vụ án nhỏ, chút chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi họ đều phải xử lý, có chuyện cũng đừng nói tới nghỉ ngày lễ hay nghỉ ngày không lễ. Lúc học đại học năm ba đi thực tập khu Triều Dương, đi đồn công an địa phương của bọn họ, theo một vị cảnh sát sắp nghỉ hưu hơn năm mươi tuổi, thực không dễ dàng, Một tháng, anh liền thấy tính nóng nảy của mình ít đi, tuy làm hình cảnh nguy hiểm, song cũng tốt hơn so với cảnh sát chống ma túy, lúc trước thiếu chút thì anh làm cảnh sát chống ma túy đâu.” Nói đến việc này, Khúc Phàm mới tốt nghiệp quả thực chuẩn bị làm cảnh sát chống ma túy, anh cũng bắt qua kẻ buôn ma túy, những kẻ đó thực sự là liều mạng, cứng đối cứng với súng đạn, lúc ấy hình cảnh hợp tác cùng anh bị bắn chết, sau Khúc Phàm lại bắn chết tên buôn ma túy đó, Khúc Phàm tốn hơn một tháng mới tiêu diệt xong đội của tên buôn ma túy đó, song Khúc Phàm cũng bị bại lộ, lúc này mới triệu hồi về Bắc Kinh làm hình cảnh.

Thước Nhạc biết công việc của Khúc Phàm nguy hiểm, Khúc Phàm rất ít nói chuyện công việc của anh cùng cậu. Thước Nhạc cũng rất ít hỏi, có một số việc đặt ở trong lòng là được rồi.

Khúc Phàm túm túm tóc của Thước Nhạc, “Tóc của em nên cắt.”

Thước Nhạc lấy khăn qua, “Uhm, qua tháng giêng cắt.”

Khúc Phàm cười “Em mê tín sao. Lại nói mẹ em không phải là con gái một sao, em không có cậu sợ cái gì.”

Thước Nhạc lắc lắc khăn “Đừng nói mê tín gì đó, em không tin, nhưng mà từ nhỏ mẹ không cho em cắt tóc vào tháng giêng, đều thành thói quen.” Vả lại cậu có cậu hay không thực đúng là khó nói.

Khúc Phàm dựa vào gối, “Được rồi, qua tháng giêng, anh đi cùng em, anh biết một tiệm cắt tóc khá tốt, để anh ta cắt cho em đẹp chút.”

Thước Nhạc đem khăn đặt trên khung chậu, “Anh quen thật đúng là nhiều người, lần trước sư phụ thợ mộc mà anh nói tìm được thế nào?”

Khúc Phàm nhìn Thước Nhạc ngồi bên cạnh, chính giữa hai người cách một kháng bàn, “ Thợ mộc nổi tiếng nhất ở kinh thành chính là sư phụ Lí, năm nay sáu mươi, bất quá ba năm trước đã không nhận việc, hiện tại là hai đồ đệ của ông làm, một người am hiểu gia cụ thời Minh, một người am hiểu thời Thanh, có bảy phần tay nghề của sư phụ, anh hỏi qua, bình thường làm một bộ gia cụ ba bốn tháng, bọn họ nhận công việc đã được hai năm, ông cụ cũng không phải không làm, chỉ là phải xem tài liệu trước, nếu có tài liệu tốt cũng có thể làm. Nhưng mấy năm nay để cho thợ mộc Lý ra tay còn chưa có.”

Thước Nhạc gật đầu, không biết gỗ trong không gian của cậu có thể đả động ông ấy không.

Khúc Phàm nhìn bài trí trong phòng Thước Nhạc “Phòng này của em không phải là đầy đủ sao? Sao còn muốn làm. Kỳ thực anh thấy hiện giờ có chút cửa hàng gia cụ làm phỏng theo kiểu cổ cũng rất tốt, chẳng qua không phải hoàn toàn thủ công, có điều anh thấy cũng không khác gì mấy.”

Thước Nhạc xê dịch về phía sau “Phòng này là đủ, nhưng em muốn thu dọn các phòng khác trong viện, gia cụ ông ngoại để lại không đầy đủ, anh xem chúng ta ở nửa năm, sân vẫn còn trống rỗng, thế nào cũng phải thu dọn lại, có nhân khí mới dễ giữ gìn, bằng không không được vài năm, liền rách nát. Khu này năm ngoái thành khu bảo hộ, cơ bản không thể động, em cũng không định rời kinh thành, đương nhiên phải giữ gìn tốt.”

Khúc Phàm gật đầu, mỗi lần đi vào nơi này luôn có cảm giác xuyên qua lịch sử, mà càng hiểu biết càng thích, chỉ cần vào viện liền thấy thực tư mật, có loại cảm giác trong ồn áo bắt được yên tĩnh, “Được, chỉ cần em thích là được, nhưng em là định tự mình mua gỗ hay dùng gỗ của họ. Dùng gỗ của họ có thể sẽ đắt hơn chút.”

Điểm này không có vấn đề gì với Thước Nhạc, gỗ trong không gian rất nhiều, chỉ cần cậu lấy ra là được, chặt cây xử lý tốt, dùng tinh thần lực là tốt rồi. Có điều muốn đem ra còn phải tốn chút công sức. “Tài liệu đã chuẩn bị trước, chờ xem rồi nói sau.”

Nghe Thước Nhạc nói vậy Khúc Phàm cũng không nghi vấn gì, dù sao ông ngoại của Thước Nhạc yêu cất chứa, có thể tồn chút gỗ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.