Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 47: Chương 47: Tình thương vĩ đại của cha




Sáng hôm sau cả nhà đi bệnh viện thăm bà ngoại, chiều mẹ của Thước Nhạc kéo hai cha con đi mua sắm, mua một đống thứ về, sắp đầy tủ quần áo của Thước Nhạc, và một ít mành màn che v…v…, những cái có sẵn rất ít cái thích hợp, Dương Hiểu Uyển chỉ mua một số vật nhỏ, còn lại nàng định sau khi về nhà đến cửa hàng đặt làm, dù sao cũng không quá xa.

Buổi tối ăn cơm cùng Tề gia, lúc này Thước Nhạc mới biết Tề Mục Phỉ còn có một em trai một em gái. Tình cờ là em trai của Tề Mục Vân làm việc tại bệnh viện trực thuộc trường của mình, nguyên lại họ cùng trường. Điều này thật tốt, về sau chuyện công việc có thể tìm anh ta tham khảo, có thể đỡ phải đi đường vòng.

Sau ngày đó, Thước phụ Thước mẫu khá bận rộn, vì thật lâu không trở lại, có nhiều người muốn gặp, như bạn hồi nhỏ của mẫu thân, bạn học của phụ thân v…v…Mỗi ngày đều có hẹn, Thước Nhạc thì lại không có việc gì, vì thời gian này Khúc Phàm quá bận hai người chỉ gọi điện thoại, buổi tối thì qua ăn cơm một lần, vụ án lần này hơi khó giải quyết, chỉ sợ nhất thời khó có thể phá.

Ba ngày sau bà ngoại của Thước Nhạc làm phẫu thuật, vì là ung thư dạ dày giai đoạn đầu, phẫu thuật thành công, chỉ cắt bỏ một phần dạ dày, về sau cần chú ý ăn uống.

Trước khi khai giảng một ngày Thước phụ Thước mẫu đi về, dù bà ngoại Thước Nhạc chưa khỏi hẳn nhưng cơ quan có việc, vả lại khúc mắc đã giải, chỉ còn chờ bình phục.

Buổi tối Thước Chí Quốc lăn qua lộn lại trên giường ngủ không được, Dương Hiểu Uyển đẩy nhẹ ông, “Tối ngủ không được thì ông nằm yên, vừa ngủ liền bị ông làm tỉnh.”

Thước Chí Quốc nằm yên, nằm một hồi, nghe thấy vợ thở đều, ngồi dậy, mặc thêm quần áo, đi ra ngoài, vào tây ốc, mở cửa, thấy trong phòng có ánh đèn mờ, bước qua bình phong, đèn là từ phía giường chiếu tới.

“Ba, chưa ngủ sao?” Thước Nhạc nghe tiếng, kéo màn ra, thấy phụ thân khoát quần áo đi tới.

Thước Chí Quốc đến bên giường, “Ừ, còn đọc sách sao.”

Thước Nhạc dọn chăn qua một bên, “Ngủ không được, bình thường sau mười giờ con mới ngủ, hôm nay còn sớm.”

Thước Chí Quốc ngồi lên giường, nhìn con, “Ngày mai ba và mẹ con về, tối con ba nằm suy nghĩ, muốn nói chuyện này với con rõ ràng.”

Thước Nhạc thấy phụ thân nghiêm túc cũng hơi ngạc nhiên, ngồi ngay ngắn lại.

Thước Chí Quốc cười, “Lần này tới Bắc Kinh, ba thấy con làm việc gọn gàng, ngăn nắp, chăm sóc sân cũng rất tốt, ba và mẹ con đều rất yên tâm.”

Cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói “Mấy bữa nay ba thấy con và Khúc Phàm hình như hơi thân, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”

Lòng Thước Nhạc trầm xuống, không ngờ phụ thân sẽ hỏi về Khúc Phàm, song lúc này không nên nói dối “Chúng con, chúng con quen nhau.” Cúi đầu nhìn chim khách trên chăn, không dám ngẩng đầu.

Thật lâu mới nghe một tiếng thở dài “Ai, lúc tết ba đã cảm thấy có gì không đúng, nhưng không nghĩ theo hướng này. Các con làm sao lại đi đến bước này chứ?” Dù chính mình đã đoán được đáp án trước, chỉ là trong lòng Thước Chí Quốc còn ôm một phần hy vọng, lại không ngờ con mình trả lời rõ ràng như vậy.

Thước Nhạc khẩn trương, tay nắm chặt ra giường “Lúc đầu chúng con chỉ là bạn bè bình thường, có điều sau khi tiếp xúc, cảm thấy anh ấy rất đáng tin cậy, tính cách cũng hợp, tiếp xúc nhiều hơn, dần dần có tình cảm.”

Thước Chí Quốc do dự hỏi “Con không thích con gái sao?”

Thước Nhạc ngẩng đầu nhìn phụ thân, thấy sắc mặt phụ thân bình tĩnh “Cũng không phải vậy, tiếp xúc với con gái cũng không khó chịu, con vẫn muốn có hôn nhân tình yêu như mẹ, chỉ là bây giờ cảm tình của người khác xen lẫn rất nhiều thứ, lúc đầu quen với Khúc Phàm cũng chỉ là thử một lần, con và anh ấy ở cùng nhau thực thoải mái, từ từ mới phát hiện chính mình đã yêu anh ấy.”

“Vào dịp tết, anh ấy là chạy từ Bắc Kinh về.”

“Uhm, hôm đó ba và mẹ đi không lâu, đóa hoa sen thứ hai trên người con nở, cơ thể không khỏe, bữa đó anh ấy đã về Bắc Kinh, xuống xe gọi điện thoại tới, từ điện thoại nghe ra con có việc, liền lên máy bay quay lại.”

Thước Chí Quốc thở dài “Hai hôm nay ba dùng máy tính của con tra không ít tư liệu, hiện giờ đa số mọi người có thể nhìn chuyện này một cách khách quan. Nhưng con đường này không dễ đi.” Dừng một chút, “Năm đó chúng ta ở đảo Đại Hưng, có hai thanh niên trong đội của chúng ta, một người trong đó tên là Tăng Thụy gia đình không tốt lắm, cha mẹ đều bị bắt, người kia tên Trình Kiến Quân gia đình theo quân đội, có lẽ bình thường luôn ở cùng một chỗ nên sinh ra tình cảm, rất tốt, thời đó đây là chuyện khó ngờ, hai người chỉ có thể lén lút. Có điều vẫn bị người ta phát hiện, nhưng chỉ nhìn thấy một người, người kia vì trời tối nên không thấy rõ. Ai, lúc tết Trình Kiến Quân về nhà thăm người thân, trong nhà Tăng Thụy không có ai, vừa đi thăm cha mẹ trở lại. Nhà Trình Kiến Quân bắt anh ta tòng quân, anh ta nghĩ tới Tăng Thụy nên không đồng ý, nhưng không lay chuyển được người nhà, ở nhà vài ngày, không ngờ lại xảy ra chuyện.

Lúc trước kẻ thấy hai người thuộc hội ủy, năm đó là phần tử tích cực, tâm thuật bất chính, mấy ngày lễ tết luôn dây dưa Tăng Thụy, Tăng Thụy trong cơn giận dữ đánh vỡ đầu hắn, vốn hắn là thành phần bất hảo, thường bị mọi người phê bình, lần này bị chọc giận, liền vạch trần chuyện Tăng Thụy thích đồng tính. Liên tục ba ngày, chọc giận không ít người, mặc kệ dùng biện pháp gì Tăng Thụy vẫn cắn răng không nói, ba ngày cả người đã không ra hình người. Tối ngày thứ ba, trong lúc vô tình nghe nói Trình Kiến Quân đã trên đường quay lại, anh không muốn liên lụy đến anh ta, lúc màn đêm buông xuống thừa dịp lơ lỏng nhảy xuống sông Thất Tinh. Lúc đó trời tuyết đầy băng, vớt lên đã không còn sống.”

Thước Chí Quốc nhớ tới chuyện cũ năm đó, tâm tình vô cùng trầm trọng “Lúc Trình Kiến Quân trở về Tăng Thụy đã mất, anh thừa nhận chuyện này không được, bị điên. Sau đó người nhà đón về, chữa trị một thời gian thì tốt hơn, nhưng không thể nói chuyện, anh ta không mang gì đi tới đảo Đại Hưng, xây một căn nhà nhỏ trước mộ Tăng Thụy. Buổi gặp mặt hôm trước nghe mọi người nói anh ta vẫn còn ở đó. Thường xuyên ngồi trước mộ tự nói chuyện.

Thước Nhạc yên lặng nghe không nói gì.

“Ba kể cho con chuyện này, không có ý gì, chỉ muốn nói cho con biết con đường này không dễ đi, hai hôm nay ba dùng máy tính của con tra trên mạng, hiện tại mọi người khoan dung rất nhiều, không giống như mười năm trước không thể tiếp nhận, nhưng vẫn có nhiều người không thể hiểu. Tình yêu rất vĩ đại, nhưng tình yêu có thể nhận được thử thách không lại là chuyện khác, người với người lúc đầu quen nhau có thể là vì tình yêu, nhưng thời gian dài tình yêu sẽ nhạt xuống, gắn bó hai người là tình thân là gia đình, con có hay không nghĩ tới có một ngày tình yêu của hai con phai nhạt, sẽ thế nào, không có gia đình trói buộc, còn có thể duy trì sao? Không có hôn nhân đảm bảo, không có đứa nhỏ vướng bận, có phải sẽ dễ dàng tách ra không? Ba không phải muốn khuyên hai đứa tách ra, chỉ hy vọng con có thể suy nghĩ nhiều hơn, về tương lai của cả hai.”

Thước Chí Quốc dừng một chút “Con là con ta, ta gần bốn mươi mới có con, lúc tỷ tỷ của con mất, ba rất áy náy, lúc ấy là ba ký trên giấy phẫu thuật, ba nghĩ có lẽ là ông trời trừng phạt mình, tuy tới giờ ba cũng không mê tín. Những năm đó trôi qua ba và mẹ còn đều có áp lực lớn, đứa nhỏ là đề tài cấm kỵ trong nhà, mẹ con là bác sĩ khoa phụ sản, ở đó mỗi ngày đều có sinh mệnh mới ra đời, có vài lần ba thấy mẹ con nhìn đứa bé trong phòng mà rơi lệ, cho nên sự ra đời của con làm ba và mẹ đều cực kỳ vui sướng, con đã cứu vớt chúng ta.

Ba và mẹ không quá quản con, không sắp đặt cho tương lai của con, chỉ hy vọng con vui vẻ thì tốt rồi, mới trước đây luôn mặc kệ con, lúc ông ngoại con đến mới cho con học một vài thứ, chúng ta không có suy nghĩ con mình hóa rồng như những cha mẹ khác, nghĩ tới tùy con là được rồi. Con cũng không làm ba và mẹ con thất vọng, từ nhỏ đã có tư tưởng của mình, học tập không quá xuất sắc lại xếp giữa trên, đối với việc có hứng thú thì làm rất nghiêm túc. Qua tùy tính như vậy cũng tốt.

Ngày đó ở bệnh viện ba thấy con và Khúc Phàm ngồi trên ghế dài, rất thân mật, ba kinh ngạc muốn kéo con đi, thậm chí muốn tát Khúc Phàm mấy cái, rồi lại do dự. Lý do muốn tách ra rất đơn giản, ba cho rằng như thế là tốt cho con, nhưng đây là lý do ba áp đặt lên con, nếu rời đi cậu ta con không hạnh phúc thì làm sao?”

Thước Chí Quốc vươn tay cầm tay con “Đấu tranh trong đầu thực lâu, làm công tác tư tưởng vài ngày, ba vẫn không thể quyết định thay con, cho nên ba tới tìm con nói chuyện, hy vọng con biết suy nghĩ của ba, không quan trọng quyết định cuối cùng của con là gì, ba đều hy vọng con hạnh phúc, nếu thật sự là lựa chọn cậu ta, con phải chuẩn bị đối mặt với tất cả áp lực, nếu thực sự thích cậu ta như vậy thì hãy nắm chặt lấy cậu ta, đừng để cậu ta trốn. Hạnh phúc là cần chính mình tạo ra.”

Nghe phụ thân nói Thước Nhạc phi thường cảm động, phụ thân của cậu đều vì cậu, rõ ràng phụ thân không đồng ý, nhưng vì cậu lại thỏa hiệp, mũi lên men nước mắt liền rơi xuống, đã lâu không khóc, giờ có chút ngừng không được. Chỉ có thể nghẹn ngào gọi một tiếng “Ba”

Thước phụ vươn tay xoa đầu con “Lớn rồi, không thể khóc, được rồi, ba đi ngủ, con cũng ngủ sớm đi.” Đứng lên trong lòng cũng trầm tĩnh lại, không biết tương lai sẽ thế nào, chỉ mong không phải là một quyết định sai lầm.

Thấy Thước Nhạc cũng đứng lên khỏi giường liền nói, “Được rồi, đừng đứng lên, coi chừng lạnh.” Kéo màn che lại nghĩ tới cái gì quay đầu lại “À, việc này trước hết đừng nói với mẹ con, bà ấy không chắc có thể nhận, chờ lúc con nghỉ hè đi, ba và mẹ con năm nay đều nghỉ hưu, khoảng tháng sáu là có quyết định, lúc đó chúng ta có thể tới đây. Về phần nói như thế nào thì tới lúc đó lại tính.”

Thước Nhạc lau nước mắt gật đầu.

Thước phụ vươn tay hạ màn, một mình về đông ốc. Thước Nhạc nằm trên giường suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.