Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 50: Chương 50: Tương lai của Thước Quả hiện ra




Tóc đen bóng, lông mi thực dày dài, phía dưới là ánh mắt tối như mực, mũi thẳng cao khéo léo, môi mỏng hơi cong về phía trước, thân hình nho nhỏ lẳng lặng ngồi ở đó, cầm bút không biết đang vẽ gì.

Đây là lần đầu tiên Thước Nhạc thấy Quả Quả, là một đứa bé khiến người khác vừa nhìn liền yêu thích, hôm nay khai giảng, buổi chiều không có lớp, Thước Nhạc theo Khúc Phàm vào bệnh viện thăm Quả Quả.

Hai người vào phòng bệnh của Quả Quả, nhìn qua cửa sổ thấy đứa bé đang ngồi vẽ tranh, đứa bé nhìn qua hơi gầy, sắc mặt tái nhợt.

“Lúc hai tuổi thì phát hiện Quả Quả bị tự kỉ, không để ý tới sự vật bên ngoài, chỉ đỡ hơn khi ở bên mẫu thân. Nhưng hiện tại thì…” Khúc Phàm không nói thêm gì, trên mặt hiện lên vẻ đau buồn, đứa bé này mới năm tuổi thì thành trẻ mồ côi, thực khiến người khác đau lòng. “Chúng ta vào đi.”

Hai người đi vào, nhẹ nhàng tới gần giường bệnh, Quả Quả không có phản ứng gì, tác động bên ngoài rất ít ảnh hưởng tới cậu bé.

Nhìn thấy Quả Quả đắm chìm trong thế giới của mình trong lòng liền nổi lên thương tiếc, đứa bé không ngẩng đầu, Thước Nhạc không quá hiểu biết về cách trị liệu chứng tự kỉ cho trẻ nhỏ, cậu chưa từng tiếp xúc lĩnh vực này, có điều nhìn thấy hình Quả Quả vẽ, màu sắc đều rất diễm lệ, hình vẽ thực thanh thoát, suy nghĩ một chút liền lấy bánh ngọt từ rổ ra, bơ trên bánh làm hình đóa hoa, dùng hoa quả trang trí, ô mai, mứt đào, cà chua nhỏ, màu sắc thực tiên diễm, bánh ngọt nho nhỏ tinh xảo hẳn là thích hợp cho trẻ nhỏ ăn.

Ngồi vào bên mép giường bệnh Quả Quả, “Quả Quả, chú là Thước Nhạc, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chú mang bánh ngọt cho Quả Quả, Quả Quả xem thử có thích hay không.” Thước Nhạc nhẹ giọng nói chậm rãi, dù là chăm cháu nhỏ cũng chưa từng nhu hòa như vậy. Song cậu cũng không cho rằng sẽ có hiệu quả gì, đối với đứa trẻ bị chứng tự kỉ, phải kiên nhẫn. Hiển nhiên là Khúc Phàm cũng nghĩ thế, anh đứng bên phía kia của giường, nhìn hành động của hai người, trong lòng hiện lên một ý, nhưng hành động kế đó của Quả Quả làm anh kinh ngạc đến quên mất ý này.

Ngay khi hai người nghĩ Quả Quả không có động tác gì, Quả Quả lại động, kỳ thật từ lúc Thước Nhạc đến trước giường Quả Quả, ánh mắt của cậu bé đã có chút biến hóa, tựa hồ cảm giác được cái gì, trong ánh mắt thiếu đi sự xem thường, sau khi Thước Nhạc ngồi bên giường cậu bé liền dừng bút, mãi tới lúc Thước Nhạc nói chuyện với cậu, đầu Quả Quả liền quay về phía Thước Nhạc, ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt to tròn của mình.

Thước Nhạc sợ ngây người, anh biết tình trạng của Quả Quả, đứa bé này không phản ứng bất cứ ai trừ mẹ của nó, cho dù là ba nó. Hiện tại thế nhưng lại phản ứng lời nói của Thước Nhạc, đây thực sự là kỳ tích.

Thước Nhạc mỉm cười nhìn Quả Quả thể hiện ra thiện ý của mình, đây là lần đầu tiên cậu chủ động phát ra toàn bộ hào quang mà mình che dấu, tinh quang như ánh sáng ngọc tản ra quang mang mê người, sau khi tinh thần lực trở nên cường đại ánh mắt Thước Nhạc càng sinh động hơn, lúc này thiện ý của cậu đã tiến thẳng vào tâm linh của Quả Quả.

Tâm linh còn nhỏ của Quả Quả vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình, lúc Thước Nhạc tiến vào phòng cậu bé không cảm giác được cái gì, nhưng Thước Nhạc ngồi bên cạnh mình một lúc, cậu bé lại cảm thấy thực ấm áp, giống như ở trong ôm ấp của mẫu thân, an toàn thoải mái. Có thể là bởi cảm giác này quá mãnh liệt, cậu bé ngẩng đầu nhìn phía nguồn ấm áp đó, lại thấy được ánh mắt đầy thiện ý, cơ thể nhẹ nhàng dựa vào nơi ấm áp đó, tựa hồ đã tìm được thành lũy an toàn, dần dần đi vào giấc ngủ.

Thấy hành động của đứa bé, Thước Nhạc phi thường vui sướng, cậu có thể cảm nhận được sự ỷ lại của đứa bé. Cậu cũng không cho rằng mình có khả năng lớn như vậy, tất cả thực thần kỳ.

Kỳ thật tất cả việc này đều là do không gian của cậu mang tới, trong không gian có một lượng linh khí lớn, loại linh khí này hấp dẫn mọi sinh vật, chẳng qua trên người Thước Nhạc tỏa ra không nhiều, ai ở gần cậu mới có thể cảm thấy sự thoải mái, Quả Quả lại càng mẫn cảm hơn những người khác.

Đây thực là chuyện không thể tin, Thước Nhạc nhìn đứa bé dựa vào cậu ngủ, nở nụ cười, cảm nhận được sự ỷ lại của đứa bé, cậu thấy rất thỏa mãn. Cẩn thận đặt đầu đứa bé lên gối, vừa hơi ly khai, Quả Quả liền giật mình muốn tỉnh lại, tiếp đó lại nắm lấy cổ áo của Thước Nhạc.

Khúc Phàm nói nhỏ “Em ở với cậu bé để nó ngủ một lúc đi, hai hôm nay Quả Quả ngủ không yên. Anh đi nói chuyện với bác sĩ.”

Thước Nhạc thuận người nằm lên trên giường gật đầu, chỉ giầy trên chân, Khúc Phàm tiến lại, giúp cậu cởi ra, thuận tiện túm chăn lên. Đứa bé cảm giác được động tác cuả Thước Nhạc, xoay người kề sát vào người cậu.

Mọi chuyện phát triển theo hướng mà mọi người không dự đoán được, sau khi Quả Quả tỉnh lại liền dính bên cạnh Thước Nhạc, đứa bé dường như rất ỷ lại cậu, có đôi khi Thước Nhạc hỏi gì, cậu bé cũng trả lời một ít, tuy là chỉ nói một hai câu. Nhưng đối với người khác thì vẫn như cũ. Bác sĩ nói đây là hiện tượng tốt, nói không chừng có thể khỏi bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.