Đại Tùy Quốc Sư

Chương 23: Chương 23: Bát Đại Kim Cương Tê Hà Sơn Lục Gia Trang




Bao vải giật giật, lộ ra khe hở, Tử Tinh Đạo Nhân lộ ra, há miệng.

- Nhìn bộ dáng của ngươi..... Tuổi tác như vậy, người khác há có thể thả ngươi đi vào, nói không chừng vừa mở miệng liền bị người đánh ra ngoài.

- Đúng rồi.....

Lục Lương Sinh bị nhắc nhở, đột nhiên dừng bước lại, một loạt tráng hán đi theo sau lưng cũng theo sát ngừng chân, Lục Phán đi lên:

- Lương Sinh, thế nào không đi nữa?

Thiếu niên nhíu lại lông mày nhỏ nhắn suy nghĩ một trận, xích lại gần tráng hán, chỉ chỉ y phục miếng vá khắp nơi của mình, còn có vẻ mặt ngây thơ chưa thành thục.

- Phán thúc, có thể tìm khối lớn vải đến hay không, ta muốn che đậy toàn thân.

Mọi người cứ nghĩ là Đại chất tử muốn thi triển bản lĩnh không muốn người ta tuỳ tiện nhìn thấy, Lục Phán gật gật đầu, lưu lại hai người, mang theo mấy người khác chạy tới đường phố.

Phú Thủy Huyện bất quá chỉ là huyện nhỏ vắng vẻ, trong thành chỉ có quá ba, bốn vạn người, tính đi làm công, mở tiệm, xem náo nhiệt hôm nay, còn lại người đi đường trên đường phố đang thanh tĩnh không ít, phu nhân ở trong nhà đẩy ra cửa sổ lầu các, duỗi ra một nhánh sào phơi đồ, lúc đầu treo ga giường màu xám ở trên sợi dây giữa không trung phơi nắng, chỉ còn lại mấy món y phục còn lung la lung lay treo ở nơi đó. Tức giận lộ ra nửa người, hướng mặt về cuối ngõ hẻm, nhìn thấy mấy thân ảnh đang ôm ga giường của mình chạy vội chửi rủa.

- Trộm ga giường có gì tài ba, có năng lực đi lên trộm đồ của lão nương nè…

Mấy người vội vàng ôm ga giường trở lại trong đám người, dẫn tới rất nhiều ánh mắt nhìn sang, nhìn thấy đám đại hán cao to đen hôi lại vội vàng dời đi chỗ khác.

Lục Lương Sinh ngửi ngửi, một luồng xà phòng quanh quẩn, gắn vào trên thân lại có chút lớn, hơn nữa có phần làm người khác chú ý.

- Quên đi, cứ như vậy đi, Phán thúc, chúng ta bây giờ đi qua.

Dọc theo cửa Đông Thái Thị Khẩu hướng phía tây qua hai đầu phố dài, đi về phía bắc môn, Phú Nhạc Phường cực kỳ nổi danh, trên đường tùy tiện hỏi một chút đều có người biết được.

- Nhiều người như vậy...

Lục Lương Sinh tới bên này, đứng ở phía dưới đền thờ, một đám người xếp hàng dài như một con rồng uốn éo thẳng tắp kéo dài đến phía trước, cửa lớn sơn đỏ, hai con sư tử đá trước thềm đá, có tới bốn mươi người, đủ loại cách ăn mặc, đầu trọc, ghim chòm râu, hất lên Cà Sa vàng cam, thậm chí hành khất rách rách rưới rưới cũng đang hỗn tạp ở bên trong, sau đó bị người vứt ra ngoài.

- Mau cút mau cút, suốt ngày xin cơm ngoài cửa phủ chúng ta cũng muốn trà trộn vào đây.

Hai gia đinh Trần Phủ phủi tay bay lên tro bụi, đi trở về đứng vững hai bên cửa lớn hai tay ôm mới hết, ánh mắt dò xét từng theo “Kỳ nhân dị sĩ” bảng danh sách mà đến. Mà trong hàng dài người xếp hàng phía dưới, thấy không ít gương mặt mình quen biết.

- Vương Bán Hạt, ngươi không phải đoán mệnh sao, ngươi thế nào cũng tới đây?

- Lão phu đoán mệnh đó là bản sự ăn cơm, hàng yêu trừ ma chính là chức trách, huống chi lão phu chỉ là nửa mù, nếu toàn bộ mù, thì còn đến đây làm gì?!

- A..... Ngươi không phải người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm sao? Ngươi thế nào cũng tới?

- ... Ta đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đó là..... Đó là trải nghiệm nhân gian ấm lạnh, ngươi xem Trương đồ tể đều tới, ta vì cái gì không thể tới.

Hai người nói liên miên lải nhải nhìn lại sau lưng, một đạo thân hình mập giống như núi thịt đứng sừng sững trong đội ngũ, trói lên tạp dề, bên hông còn cắm vào một thanh đồ đao, đôi mắt nhỏ trừng trừng.

- Nhìn cái gì vậy, lão tử ngày thường mổ heo làm thịt, sát khí rất nặng, cái quỷ gì quái cận thân? Không kiếm nổi năm trăm lượng, thì cũng có sẵn năm lượng? Dù là như thế, đồ ăn rượu cũng có thể chuẩn bị đủ...

Nghe đám người chém gió bản lĩnh của mình, Lục Lương Sinh xem như hiểu rõ, năm trăm lượng treo thưởng, đến cơ bản đều là người bình thường, giả vờ giả vịt một phen, nghĩ đến đều là tới lăn lộn. Hắn quay đầu nói với tám người Lục Phán:

- Phán thúc, các ngươi vẫn nên chờ ở ngoài đi, nếu thật có chuyện gì, chúng ta cũng không thể toàn bộ ở bên trong.

Không đợi Lục Phán đáp lời, gia đinh Trần Phủ bên kia trông coi cửa lớn đã gọi Lục Lương Sinh tiến vào. Một thân ga giường bụi bẩn bọc lấy, nhìn không thấy toàn cảnh, chỉ lộ ra mấy chỗ ở dưới, giống như quái nhân đang mặc áo choàng, hai người trấn giữ cửa hôm nay thấy cũng nhiều quái nhân, cũng không thèm để ý, dò xét một phen liền phất phất tay để cho hắn đi vào.

- Dù sao trừ không được quỷ ám vậy các bản thân ngươi sẽ tìm cái chết, ước gì người đến nhiều thêm một chút, để quỷ kia cho ăn no, cũng không cần đến hại những người nghèo khổ như chúng ta.

Bên ngoài, thấy Lục Lương Sinh đã đi vào, Lục Phán siết quả đấm đập mạnh vào lòng bàn tay.

- Lương Sinh một người đi vào, ta có chút không yên lòng.....

Bảy người nhẹ gật đầu.

Lục Phán đi lại mấy bước, nhìn lại cửa lớn, lại nói:

- Hắn là Đại chất tử của chúng ta, mặc dù có chút bản sự, nhưng thế đơn lực bạc, nếu xảy ra chuyện, trở về thế nào bàn giao cho lão Thạch?

Bảy người ngồi xổm trên mặt đất lại một trận gật đầu. Bước chân sau đó dừng lại, Lục Phán cắn răng, quay đầu nhìn về phía bọn hắn:

- Chúng ta cùng đi, thêm một người nhiều phần lực, vạn nhất Lương Sinh làm không được, nói không chừng chúng ta còn có thể chiếm tiện nghi trên mặt, năm trăm lượng kia không thể không công đưa cho người khác.

Bảy người có chút hiểu được. Liền nghe bên kia bình một quyền nện vang.

- Hơn nữa..... Nhiều người như vậy, nhất định có cơm canh cung cấp, rất nhiều ngày không ăn một bữa tốt.

Bảy người đứng lên, cùng nhau gật đầu, đi theo Lục Phán trực tiếp đi lên thềm đá, hai gia đinh bên kia ngăn cản:

- Các ngươi chơi cái gì, một đám lão nông dân cũng tới đây?

- Lão nông dân?

Lục Phán giơ tay trảo về phía sau một cái, rút ra liệp đao bị trói phía sau, vung mạnh lưỡi đao rét lạnh, dọa hai người đối diện sợ đến hoảng hốt lui lại, xẹt qua ánh mắt bọn hắn, bình một tiếng, mũi đao đóng ở trên mặt đất.

- Hai tên khờ không có nhãn lực...

Thân đao cắm trên mặt đất còn đang lay động, mà trong tầm mắt mọi người, hai tay Lục Phán bắt lấy áo ngắn, bảy người phía sau hắn cũng đi theo bắt lấy vạt áo, bỗng nhiên trái phải lôi kéo. Tê lạp --

- Xem thật kỹ một chút, lão nông dân mà có thể cường tráng như tám người chúng ta!

Từng kiện áo ngắn bị giật ra phiêu tán rơi rụng giữa không trung, bay xuống phất qua làn da đồng vàng, còn có người màu đen nhánh, dưới ánh mặt trời, hai tay tráng kiện hơi chảy ra mồ hôi dày đặc tản mát ra quang trạch (ánh sáng), hai tay Lục Phán gồng lên, gân xanh phồng lên, hai tay nắm thành quả đấm. Cũng nối liền trước đó những gì đã nói, âm thanh hung lệ!

- ... Tám người chúng ta lên núi nhưng bắt hổ, xuống sông giết Giao Long, hiện tại có tư cách tiến vào không?

Nắm chặt nắm đấm, truyền ra tiếng xương cốt nhẹ vang “Ken két“. Phía sau hắn, bảy người “A” một tiếng, bắp thịt cuồn cuộn, hiện ra lồng ngực có vết mồ hôi như hai tấm sắt cứng rắn, cao cao nổi lên. Sau đó, nhìn lại hai gia đinh phía cửa ra vào đang run run từng trận.

- Có.... Có có..... Tám vị, mời vào trong!!

Gia đinh chưa bao giờ thấy qua loại chiến trận này bị dọa đến sửng sốt một hồi, vội vàng tránh ra, Lục Phán nhặt lên y phục trên mặt đất, tùy ý khoác lên bả vai, rút lên liệp đao trên mặt đất.

- Tám người chúng ta, dương cương chi khí tràn đầy đủ để diệt sát quỷ loại, nếu như là nữ quỷ thì không còn gì tuyệt hơn?!

Âm thanh đàm thoại phóng khoáng truyền ra từ cửa lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.