Đại Tùy Quốc Sư

Chương 50: Chương 50: Hồ lô luyện đan




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Mắt người, mắt cóc bốn mắt nhìn nhau.

- Con cóc?

- Đạo Nhân?

Một người một cóc đồng thời mở miệng hỏi đối phương một câu, sau một khắc, Đạo Nhân cóc buông tay chân xuống, bá một tiếng vọt ra ngoài, đôi màng lạch cạch lạch cạch giẫm trên mặt đất, chạy như bay.

Tôn Nghênh Tiên chống lên thân thể, vỗ bùn đất rớt ra ngoài, nhìn xem con cóc nện bước chân ngắn chạy ra xa, còn không có kịp phản ứng.

- Tê... Con cóc này dùng hai đùi chạy, còn có thể nói chuyện.

- Chờ chút!

Hai mắt đột nhiên trợn tròn, nhấc nhấc áo bào, Tôn Nghênh Tiên lật ra gương đồng trong túi vải, hai chân chạy vội đuổi kịp, hô to:

- Đừng chạy! Yêu Quái -- -

Xuất sư đến nay, rốt cục để cho hắn đụng tới một Yêu Quái thật.

- Sắc lệnh, thần hành!

Trong tay trong nháy mắt nhiều thêm hai lá bùa, đánh vào hai chân, trong nháy mắt giày vải rơi xuống đất, bụi mù tung bay ra hướng bốn phía, cả người như mũi tên thoát dây cung, sau lưng cuốn lên một cơn lốc nhỏ.

Phía trước, Đạo Nhân cóc chạy ra một khoảng cách quay đầu nhìn, hai tay người kia điên cuồng mở ra, vòng quanh bụi mù lao về phía hắn, ý nghĩ muốn chạy vào rừng hoang lập tức thay đổi, nhảy qua một bụi cỏ, chuyển đôi phương hướng.

- Thật coi lão phu là con cóc không có trí tuệ?

Cảm giác được thân ảnh phi nước đại sau lưng càng ngày càng gần, Đạo Nhân cóc xông vào thôn, bỗng nhiên nằm sấp trên mặt đất, tứ chi nhanh chóng nện bước hướng về phía trước. Phía trước, tiếng người sôi trào, không ít thôn dân đang trong con đập rộng rãi, trông coi xe đẩy, chắc những thôn lão trong nhà đồng ý, ngoại trừ lĩnh tài sản bị cướp lúc trước, còn có thể cầm tới tiền tài ngoài định mức được phân phối.

Trong huyên náo hưng phấn ầm ĩ, vài hài đồng vây quanh chơi đùa phía ngoài đoàn người, chú ý thấy một con cóc chậm rãi leo lên cửa thôn phía tây, hiếu kì chạy tới.

- Tựa như là trong nhà Lương Sinh ca ca.

-..... Mau nhìn trên lưng nó còn có hồ lô lớn.

- Hi hi, ở bên trong có thể chứa đồ ăn ngon hay không.

Hai hài đồng hơi lớn một chút tiến lên, ngồi xuống phía trước con cóc đang chậm chạp leo lên, nghiêng đầu nhìn xem nó muốn leo đến nơi nào, cách cửa thôn mấy bước, Tôn Nghênh Tiên đã lao đến.

- Yêu Quái thật can đảm, dám kéo theo thôn dân vô tội..... Ai ai..... Dừng một chút....

Đạo Nhân cóc đột nhiên giảm tốc chậm leo để cho Đạo Nhân không kịp trì hoãn hạ tốc độ, mắt thấy muốn đụng vào hai hài đồng phía trước, vội vàng triệt hồi Thần Hành Thuật Pháp, dẫm chân xuống, vẫn trượt ra nửa trượng, đôi giày đều tích tụ ra một tầng bùn đất thật dày, chống đỡ đến trước mặt hài đồng mới dừng lại, giày vải đều bị xé ra một miệng lớn.

Hai hài đồng ngồi xổm trên mặt đất nhìn xem thân ảnh cách mình không đến một nữa tay, giật mình, sau đó 'Oa' một tiếng sợ hãi khóc lên. Bên kia, thôn dân vây quanh nhìn lại, lập tức sôi trào.

- Dã đạo sĩ nơi nào đến!

Cũng có phu nhân kêu to:

- Hắn khi dễ hài tử nhà ta -- -

Một đám người xông lại, có người ôm hài tử lên, những người khác thì vây Tôn Nghênh Tiên lại, trên dưới dò xét hắn. Lục Phán treo cánh tay thụ thương ở phía trước, ngăn ở phía trước đạo sĩ đang muốn chen đi ra:

- Ngươi là một đại lão gia, còn là người xuất gia, sao lại khi dễ hài tử.

- Ta không có khi dễ!!

Trước đó bị một đám Bộ đầu oan uổng, ký ức còn như mới, dưới mắt lại bị nói thành khi dễ hài tử, tức giận đến hét lớn một tiếng, Tôn Nghênh Tiên chỉ mình:

- Còn có, bản Đạo Nhân mới mười bảy tuổi, là đến bắt Yêu Quái!

- Mười bảy?

Bên cạnh, một nữ tử trong thôn nhìn hắn trên dưới xấu xí, trên môi có một đôi râu chữ bát, che miệng cười ra tiếng:

- Vậy sao ngươi lại mọc ra chòm râu thế kia.

Lục Phán phất tay để cho nàng đừng nói, cau mày.

- Bắt Yêu Quái? Ngươi nói một chút Yêu Quái kia dáng dấp ra sao?

- Ở đâu?

Tôn Nghênh Tiên xô đẩy đám người vài cái, con mắt lục soát khắp nơi, chỉ vào một bóng đen đang leo, vội vàng kêu lên:

- Đây không phải sao?!

Thôn dân nhao nhao thối lui, nhìn thấy bóng đen kia, Đạo Nhân cóc trừng mắt nhìn, “Ộp” kêu một tiếng, tiếp tục bò. Đám người cười lên, một bên, hài tử bị dọa khóc chỉ vào Đạo Nhân kia.

- Chính là hắn khi dễ chúng ta!

Lục Phán chỉ vào con cóc trên mặt đất.

- Tiểu đạo sĩ ngươi lại nói lời bịa đặt, con cóc kia trong ở thôn đã không ít thời gian, cũng không thấy nhà ai thiếu đi gà vịt, nhà ai đoản mệnh, sao lại là Yêu Quái, khi dễ hài tử chính là khi dễ hài tử!

Nói xong, quay đầu hô với vài hán tử to con trong thôn:

- Trói hắn đưa đến quan!

- Đúng, nói không chừng đang còn muốn trộm đồ trong thôn đó!

- Trước trói lại rồi nói!

Đám người nhất thời xông lên, Tôn Nghênh Tiên bị chen ở giữa, đã không nhìn thấy cái thân ảnh con cóc Yêu Quái, hắn duỗi tay đẩy mọi người ra, mặt đỏ rần, gấp gáp la to.

- Các ngươi... Các ngươi... Nếu không phải khi sư phụ lâm chung nói ta không được động thủ với người bình thường, bản đạo gia thật muốn giáo huấn các ngươi!

- Còn dám quát tháo!

Trong đám người xung quanh, mấy người Lục Phán gầm lên, hai tay nắm chặt nắm đấm, rộng mở vạt áo, cơ ngực phồng lên, hướng về phía Đạo Nhân run run từng trận.

- Dám nháo sự ở Tê Hà Sơn chúng ta, bát đại kim cương Lục gia thôn chúng ta há có thể sợ ngươi!

Tôn Nghênh Tiên nhìn xem cơ ngực tám người khiêu động, người đều ngốc đứng tại chỗ, lung lay đầu, đỏ mặt cắn chặt răng răng.

- Thật nghĩ bản đạo không dám...

Đạo Nhân còn nói chưa xong, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gào thét, Tôn Nghênh Tiên vô ý thức quay đầu, một cây côn đập vào trên trán hắn. Phía trước ánh mắt là một thôn phụ cao lớn vạm vỡ.

- Đại thẩm... Ngươi..... Lực cánh tay rất tốt.

Tôn Nghênh Tiên lay động hai lần, bình một tiếng ngã xuống đất, phụ nhân kia buông xuống chày cán bột, hướng về tám người Lục Phán hứ một tiếng:

- Một gậy là xong, cần gì nhiều lời tốn sức như thế?

Thôn phụ sơn dã xuống đất làm việc, lên núi đốn củi, tự nhiên có lực cánh tay, đám người thăm dò hơi thở Đạo Nhân, cũng may không sao, trước trói lại, tiếp tục đi chia tài vật. Tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

- Đi đi, trước tiên giam hắn lại, chia xong của cải lại nói.

- Ai, con cóc kia đâu?

-..... Chắc đã quay lại nhàLương Sinh rồi, con cóc này ngược lại rất có linh tính, còn biết nhận cửa thôn nữa.

Đám người trở về xe đẩy bên kia trò chuyện, Đạo Nhân cóc xác thực đã về tới hàng rào tiểu viện, liếc mắt nhìn mẫu nữ Lý Kim Hoa không ở mặt, vội vàng đứng lên, chạy vội vào nhà.

- Chết khát ta..... Cho vi sư tý nước.

Lục Lương Sinh đang nói cười với Hồng Liên, nghe được những lời này, vội vàng đưa tay lấy chén nước trên bàn nhỏ bên cạnh đưa qua.

- Sư phụ, ngươi đi nơi nào?

Đạo Nhân cóc nhảy đến trên giường, ngồi xếp bằng xuống, cởi xuống hồ lô sau lưng, qua đi một bên, liền nhận chén nước đang đưa tới, ực ực ực ực nốc ừng ực mấy ngụm, lúc này mới dễ chịu lộ ra cái bụng trắng bóng nằm xuống, nói đến nguyên nhân đi ra ngoài.

- Còn không phải tìm dược liệu cho ngươi, nhưng mệt chết lão phu.

Nhiếp Hồng Liên khẽ cười, lướt tới trước giường, nhẹ nhàng nhào nặn tứ chi nhỏ bé thay con cóc.

Thiếu niên tựa ở đầu giường ngồi thẳng lên, nhìn nhìn bốn phía:

- Sư phụ, nhưng dược ngươi đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.