Đại Tùy Quốc Sư

Chương 46: Chương 46: Luận đạo




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Cũng không biết tu vi bóng người dưới mắt cao bao nhiêu, nếu vạn nhất là quái vật khổng lồ trên núi kia, là linh sủng của hắn... Cũng đúng cũng đúng, một La Sát Quỷ đều là thuộc hạ của người này....

Trái cổ nhấp nhô, đạo sĩ nuốt một miếng nước bọt, nhìn xem bóng người cưỡi lừa bên kia.

-..... Tại hạ Tôn Nghênh Tiên, vừa rồi có chút đường đột..... Không biết cao nhân ở gần đây.

- Cao nhân...

Lưu Nhị Long cẩn thận nhìn đạo sĩ, liền nhìn lại bóng người ngồi trên lưng lừa trong sương mù, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói:

- Tiểu đạo gia, người kia thật là cao nhân?

Nhìn thấy Đạo Nhân gật gật đầu, hắn vội vàng chuyển ánh mắt, nhìn xem ba đầu mục bên cạnh.

- Con mẹ nó..... Các ngươi thế nào đắc tội hắn?

Ba người cùng nhau lắc đầu, sương mù lay động, trong tiếng gió thổi tới vang lên âm thanh Lục Lương Sinh.

- Cao nhân không dám nhận, ngươi chỉ cần thả lệ quỷ kia liền rời đi là được.

- Tiên sinh cao nhân, khống chế lệ quỷ cho mình dùng, chỉ là, người tu hành, chẳng lẽ không nên chém yêu trừ ma? Há có thể làm bạn với quỷ loại...

Tôn Nghênh Tiên đè ép trái tim đang cuồng loạn, nhỏ giọng điều tra:

-..... Đương nhiên, tiên sinh không trả lời cũng có thể.

“Dò xét hư thực của ta?”

Ân sư từng nói « Sách Đối »: Lấy thế mà nói, tàn khốc như đao, uy thế đi trước....

Lục Lương Sinh nghĩ đến đây, ống tay áo khẽ vuốt qua họa quyển, bỗng nhiên vung lên bút lông trong tay, sương mù ở giữa sơn cốc cuồn cuộn, âm thanh hắn cũng đột nhiên cất cao.

- Chỉ hỏi ngươi thả hay không thả!

Trong giọng nói quanh quẩn trong núi, đồng thời, bóng xanh to lớn kia đang xông phá sương mù, một cái đầu to có thể so với lầu gỗ xông ra sương mù, treo lên lầu gỗ cách đó mấy trượng, mở ra miệng rắn. -- tê!!

Gió tanh cuồn cuộn, răng nanh Thanh Lân, đèn lồng dập tắt chập chờn chi chi nha nha ở hai bên cửa phòng, Lưu Nhị Long cùng mấy tên sơn phỉ chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục bám vào khung cửa mới không có bị ngã xuống, búi tóc cũng bị thổi lộn xộn bay ngược. Nhìn qua đầu rắn đang mở miệng kia, rõ rằng là có độc, sợ đến nhắm mắt lại, ôm khung cửa oa oa gọi bậy.

- Tôn đạo trưởng, ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi!

- Cắn tới, sắp cắn qua tới đây rồi...

- Cứu mạng.

Tôn Nghênh Tiên ở phía trước cũng không chịu nổi, vung ống tay áo che kín mặt mũi, bát tự dưới chân bỗng nhiên thông suốt ổn định thân hình, ống tay áo buông xuống, hắn nhìn xem thân ảnh bên kia, mồ hôi to như hạt đậu từ thái dương xẹt qua gương mặt. Không chờ hắn mở miệng, Lục Lương Sinh dừng bút lại, đưa tay vuốt ve cổ lừa già, ngữ điệu không cao.

- Đạo trưởng trước đó có nói, người tu hành không nên làm bạn cùng quỷ loại, nên chém yêu trừ ma, vậy ta lại hỏi ngươi, một đời tu hành là vì cái gì?

Lục Lương Sinh hỏi lại mục đích của hắn, tự nhiên không chỉ uy hiếp, cũng có chưa một phần nghi vấn đối với tu hành, đối phương là người tu đạo thứ hai hắn gặp qua, nói lên chuyện này cũng không sao.

Đạo Nhân nhìn hắn:

- Tự nhiên là tu hành chứng đạo... Chẳng lẽ tiên sinh không tán đồng?

Lục Lương Sinh ho khan hai tiếng, lau đi vết máu trên khóe miệng:

- Xem ra chỗ đạo trưởng chứng đạo chính là giết sạch yêu ma quỷ quái.

Đạo Nhân ngẩn người, hắn thuở nhỏ bị sư phụ giáo dưỡng, nghiên cứu đạo lại nhiều là một loại đạo thuật, tuổi tác không lớn, vừa rồi xuất sơn liền bị bắt, lúc này bị hỏi câu hỏi, với hắn mà nói có chút khó.

Chỉ phải cố gắng nói tiếp.

- Yêu ma quỷ quái làm ác, tự nhiên muốn loại trừ.

Nghe được hắn trả lời như vậy, Lục Lương Sinh cười to lên:

- Làm ác tự nhiên loại trừ, nhưng nếu người làm ác, ai loại trừ?

- Đương nhiên là quan phủ.

- Nếu như quan phủ bao che, thanh tra không rõ thì sao?

- Chuyện này...

Lục Lương Sinh lắc đầu, bút lông trong tay vung lên, đầu rắn treo trước lầu trại chậm rãi thối lui vào trong sương mù, tiếp tục nói:

- Ngươi ta là thân người, tới từ nhân gian. Nói tu hành, chẳng phải tu nhân đạo, đức nghiệp sao? Chữ nhân cong lên một khóe sẽ là đường đường chính chính, nếu người tu hành chúng ta không thể trượng nghĩa làm việc, chỉ là dạo chơi nhân gian, lạnh lẽo đối đãi nhân gian thảm kịch, nếu tu luyện như thế bất quá chỉ là một trái tim sắt đá mà thôi.

- Yêu ma quỷ quái làm ác, phải trừ, người làm ác cũng phải trừ, đây mới là tu hành ngươi ta vốn nên có, sau này người tu đạo như chúng ta mới sẽ không đoạn tuyệt, cũng chính là cái gọi Vệ Đạo.

Bên kia, tư duy Tôn Nghênh Tiên triệt để không chuyển động được nữa, một đống lớn ngôn luận thật dài, nếu như người bình thường nói cho hắn nghe, sẽ chỉ có một câu “Nho hủ lậu”, “bảo thủ” nhưng dưới mắt không biết tu vi người kia, trên đầu còn có một con cự xà vờn quanh, lúc này nghe thế, mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại.

Mắt hắn nhìn vào nữ quỷ bị lụa vàng bao phủ trong tay, vẫn hỏi:

- Tiên sinh nói cao thâm để cho Nghênh Tiên hiểu ra, chỉ bất quá nữ quỷ này hại hơn ba mươi mạng người...

Lục Lương Sinh thả chậm quán chú pháp lực lên họa trục, tờ giấy kia cũng dần dần có chỗ thủng, ngữ khí không khỏi tăng tốc, đánh gãy lời Đạo Nhân.

- Xin hỏi đạo trưởng, những sơn phỉ này đã hại bao nhiêu nhân mạng? Chính như ta nói trước đó, quan phủ không quản được, chúng ta gia trì bản tâm, thay đổi nhân gian tốt đẹp, có gì không thể?!

Sau đó, hắn nhanh chóng nói đơn giản chuyện nữ quỷ, rồi vì cái gì giết nhóm sơn tặc này cho Đạo Nhân nghe, nghe tới khúc Trần Nghiêu Khách bị Lục Lương Sinh dùng tiểu thuật giết chết, kêu theo một tiếng “Tốt!”

Nhưng sau đó lại yên lặng, thở dài, chậm rãi nói một câu:

- Nhân tâm, có khi còn ác hơn so với quỷ...

Nhãn thần lần này nhìn về phía lụa vàng thay đổi rất nhiều, đương nhiên cũng nổi lòng tôn kính đối với Lục Lương Sinh bên kia, thu hồi gương đồng, chắp tay vái chào.

- Nghênh Tiên tạ ơn tiên sinh dạy bảo, vậy ta liền rời khỏi.

Đám Lưu Nhị Long phía sau xông lên:

- Tiểu đạo gia, ngươi không thể thấy chết không cứu!

- Cút!

Đạo Nhân trực tiếp đạp một cước, gạt ngã Lưu Nhị Long, đầu ngón tay cách không điểm về phía lụa vàng, thu hồi lại, thân hình đột nhiên trùn xuống mặt đất, chính là bỏ chạy.

- Ôi, đạo trưởng!

- Trở về đi -- -

Bên này, mấy tên sơn phỉ còn đang hô to, một trận âm phong bỗng nhiên đập vào mặt, cuốn bọn hắn té xuống đất, Lưu Nhị Long ngồi dưới đất, đạp chân lui về phía sau, hoảng sợ kêu to:

- Đừng tới đây, đừng tới đây....

Trong tầm mắt, bóng người quỷ dị âm trầm tung bay giữa không trung, hai con ngươi lộ ra đỏ thắm.

- Bây giờ nhìn xem còn ai cứu được các ngươi!

Âm khí phô thiên cái địa cuồn cuộn cuốn tới, đám sơn tặc trực tiếp bị kéo vào trong trại lầu, cửa phòng bình một tiếng đụng tới truyền ra một chuỗi âm thanh dài của xương cốt bị bẻ gãy vặn vẹo.

- A!

- A -- -

Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, Lục Lương Sinh cũng triệt hồi Huyễn Thuật, trong lỗ mũi còn đang phun máu tươi, vẩy vào lưng con lừa, lung la lung lay cấm đầu xuống đất từ trên lưng lừa. Thời khắc đó, phong thanh thổi qua, trong ánh mắt hơi nghiêng, một đạo nhân ảnh bay tới, ôm lấy hắn giữa không trung.

- Lục lang, thiếp thân mang ngươi trở về.

Ý thức hơi mơ hồ nhưng vẫn nghe ra là âm thanh của Hồng Liên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.