Đại Tùy Quốc Sư

Chương 42: Chương 42: Lục gia thôn gặp nạn




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Phương xa, trong huyện thành, một tiểu viện độc đáo tọa lạc bên cạnh thành, mí mắt ngời nhảy một cái, nhìn về phía nam.

-... Muốn không thể theo, chí không thể đầy, vui không thể cực.....

Dưới tàng cây nhãn trong đình viện, lão nhân mặc thanh bào mộc mạc một tay cầm quyển sách, tiếng nói cứng cáp hữu lực, gió đêm phất đến, thổi lá rụng tung bay ở trên trang sách, đánh gãy âm thanh của hắn.

Lão nhân nâng ánh mắt, nhìn lại thiếu niên đối diện trên băng ghế đá, cầm sách gõ nhẹ một cái trên đỉnh đầu đối phương, Lục Lương Sinh quay đầu trở lại, vội vàng đứng lên chắp tay.

- Ân sư.....

Đối diện, thần sắc Vương Thúc Hoa nghiêm túc.

- Nghe thánh hiền dạy bảo nói như vậy, không thể hai lòng, hôm nay sắc trời đã tối, liền lưu lại khu nhà nhỏ này một đêm đi, ngày mai lại sáng sớm trở về.

Lục Lương Sinh lượn quanh ra băng ghế đá, lui lại một bước:

- Ân sư, trong nhà Lương Sinh có việc, đợi lát nữa sẽ trở về, không thể quấy rầy nơi này của ân sư.

- Như vậy à...

Lão nhân vốn nghiêm túc đoan chính, nhìn sắc trời một chút, gật gật đầu:

- Thôi được, lòng ngươi đã chỉ muốn về, thừa dịp sắc trời còn chưa đen, tranh thủ thời gian ra khỏi thành đi, bất quá sau khi trở về, nhiều đọc sách, nếu có chỗ không hiểu, bất cứ lúc nào đến trong thành tìm ta, sang năm đồng thí, vi sư sẽ báo danh cho ngươi.

- Vâng.

Lục Lương Sinh kính cẩn chắp tay, cầm lên sách vở lúc này mới rời khỏi tiểu viện, sau khi rời khỏi tiểu viện, thần sắc trên mặt trở nên lạnh lùng, cưỡi lên lừa già, lật ra con cóc trong bao vải bên cạnh lưng lừa.

- Sư phụ, vừa rồi ta cảm giác được pháp trận bên Lục gia thôn kia bỗng nhiên bị gãy mất.

Đạo Nhân cóc đang ngủ say bị hắn cầm trong tay lật tỉnh, quơ quơ màng cóc.

- Có thể là do tiểu hài tử chơi đùa... Về trước nhìn xem sẽ biết.

Trong lòng Lục Lương Sinh bất an, nhưng cách nhau quá xa, cũng chỉ có thể như vậy, đi đến cửa thành, tìm nơi hẻo lánh, vẽ lên phù lục, dán dưới bụng lừa già, đánh ra chỉ quyết, ngự sử pháp thuật Súc Địa Thành Thốn. Quân tốt đứng trước cửa thành nghĩ rằng mình hoa mắt, dụi dụi hai mắt, thân ảnh cưỡi lừa phía trước trong chớp mắt đã đi hơn mười trượng, trong khoảnh khắc đã biến mất trên đồng đỏ ráng chiều.

- Đây là... Cao nhân...

- Không đúng, Tả bộ đầu trong huyện nha hình như đang tìm kiếm Đạo Nhân biết pháp thuật, nhanh đi thông báo!!

Phía tây núi xa, tia sáng mặt trời dần dần chìm vào lưng núi, đêm tối đánh tới, dưới Tê Hà Sơn, Lục gia thôn cũng như thường ngày dâng lên khói bếp, trong gà gáy chó sủa, Lục Tiểu Tiêm kêu gào gà mái vào lồng, Lý Kim Hoa không có nấu cơm, lặng lẽ bí mật quan sát nhà bếp, thấy không có động tĩnh, cắn răng một cái, chạy tới gian phòng của nhi tử. Dù sao đêm đó, nhìn thấy quỷ mặt xanh ở trong phòng Lục Lương Sinh, phu nhân lén lén lút lút đẩy cửa phòng ra đi vào, trong bày biện cũng không có bất kỳ khác biệt gì, chỉ có chút thanh lãnh đại khái là vì trong phòng không có người.

- Không có gì khác biệt mà, chẳng lẽ mắt của ta bị hoa, bà mối kia không đến mức vô duyên vô cớ bị dọa thành như thế chứ...

Trong tiếng nỉ non, Lý Kim Hoa chuyển người đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên thân thể dừng lại, nơm nớp quay sang, con mắt chậm rãi liếc xéo vách tường, họa trục đang treo trên kia, khuôn mặt mỹ nhân đang vung vẩy tay áo dài giống nhau như đúc với đêm đó nhìn thấy. Đột nhiên phát hiện, Lý Kim Hoa bị dọa sợ đến nổi hai hàm răng va cộc cộc vào nhau, sau đó..... Khóe môi mỹ nhân trong bức họa vểnh lên một cái lộ ra mỉm cười.

Hai con mắt của phụ nhân trong nháy mắt trừng lớn đến cực hạn.

- Quỷ..... Quỷ.....

Hai con mắt phu nhân trong nháy mắt trừng lớn, cắn chặt răng, ngay tại thời điểm nàng đang la to “A”, đồng thời, một tiếng kêu càng thêm thê lương thảm thiết trước một bước đã vang lên trong thôn. - A -- -

- Các ngươi là ai!

- Cường đạo đến rồi!

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên qua đi chính là tiếng gầm thét liên tiếp, kêu to trong thôn truyền ra, trong chốc lát, một phòng cỏ tranh không xa phát hỏa, chiếu sáng bầu trời đêm.

Người trong từng nhà xông ra, bị sơn phỉ cầm đao vọt tới ngăn ở cửa ra vào, uy hiếp ngồi xổm dưới góc tường, đem thịt, thóc gạo, ngân lượng giấu đi, đồng tiền trong nhà đồng loạt thu hết sạch sẽ, dám phản kháng, chính là một đao vỗ tới. Trong làng hỗn loạn cả lên, vài tòa nhà đều bị nhen lửa, Lục Thái Công nắm quải trượng chạy ra, phân rõ phải trái với bọn hắn, bị một cước đạp đổ, một hơi không có đứng lên được, ngất đi.

Lục Phán dẫn hán tử trong thôn cầm cuốc, lưỡi hái đủ loại nông cụ đánh nhau cùng vài sơn phỉ, có người bị đánh một đao, che lấy bả vai kêu thảm, hắn và hán tử khác thừa cơ nện một cuốc bổ lên đầu sơn phỉ, máu tươi dâng trào.

Bên kia, Lục Nhị Lại mang theo mấy tên sơn phỉ vọt tới nhà Lục Lương Sinh, trong mắt Lục Tiểu Tiêm lộ ra vẻ hoảng sợ, chuyển thân chạy vào trong phòng.

- Mẫu thân, phụ thân!

Lý Kim Hoa lấy lại tinh thần, xông ra gian phòng, nhìn xem mấy người đã chạy đến trong viện, tự nhiên cũng biết được Lục Nhị Lại dẫn đầu. Cầm lấy côn gỗ ở vách tường bảo hộ nữ nhi ở phía sau:

- Các ngươi dám tới, lão nương liều mạng cùng các ngươi -- -

Lục Lão Thạch cũng xông ra từ trong phòng, hắn lúc đầu đang nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh, cầm cuốc phía sau cửa, đánh tới một tên sơn phỉ. Đương một tiếng, bị đối phương đưa đao chống đỡ, bị người kia trực tiếp đạp một cước vào bụng, lảo đảo lui lại, bình một đánh vào trên tường.

Lục Nhị Lại ở trong viện giật nảy mình:

- Mấy trăm lượng đang ở trong phòng kia, còn có rất nhiều vật liệu đáng tiền, đều lấy hết cho ta.

Lục Nhị Lại chỉ vào phòng rộng mở cửa sau lưng hai mẹ con, bốn tên sơn phỉ nhìn cũng không nhìn tên nông dân ngã dưới đất, đẩy ra Lý Kim Hoa cùng tiểu cô nương đang đánh tới vọt thẳng đi vào. Lục tung khắp nơi tìm kiếm thứ đáng tiền, trong đó một người nhìn lại họa trục, đưa tay đi lấy, con ngươi bỗng nhiên trói chặt, con mắt người trong bức họa chuyển động, hắn sợ đến mở miệng hô:

- Có...

Một cánh tay trắng thuần theo trong bức tranh duỗi ra, năm ngón tay mở, móng tay đỏ tươi nắm mặt sơn phỉ kia, âm khí lan tràn. Ba sơn phỉ còn lại ôm bạc quay đầu, chỉ thấy đồng bạn nhìn họa quyển, đứng ở nơi đó lay động vài cái, ngã oành xuống, xanh cả mặt, bờ môi tím tái, thất khiếu chảy ra từng tia từng tia máu tươi. Trong nháy mắt, ngọn đèn trên bàn sách đột nhiên nhóm lửa, sáng lên tia sáng màu u lục. Bức tranh chân dung của mỹ nhân nổi lên sương mù..... Liền lúc này.

- Không cho phép lấy đồ của ca ta!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.