Editor: Quảng Hàn
“Bản tiểu thư quả thực không đến để chế thuốc, chẳng qua muốn lấy một ít đan dược mà ta đã luyện xong thôi... A, đan dược của ta đâu?“. Phượng Thiên Tuyết nhìn lướt qua mặt bàn, nàng nhớ rõ mình đã tự bán đi ba trăm viên đan dược, còn có mấy viên hồi khí đan, cùng với long nguyên đan mà nàng luyện thử.
“Hừ, bản tôn ăn rồi, không được sao?“.
Long Ly ăn vụng mà còn có thể vênh cằm cao ngạo như vậy, nghiêng người liếc Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết mất một lúc không nói được gì, sau đó cười dí dỏm: “Bản tiểu thư lần đầu gặp người vô sỉ như ngươi, ăn vụng mà vẫn còn đắc ý như vậy, giống như ta thiếu nợ ngươi cái gì ấy?“.
“Ngươi... ngươi mới vô sỉ! Ngươi chiếm được Ly Long dược đỉnh thì phải cảm ơn trời đất đi!“. Mặt Long Ly đỏ lên, cãi nhau không phải sở trường của hắn.
Phượng Thiên Tuyết mím môi, “Không có cũng xem như vậy, ta đi hái cho ngươi một quả Ngân Tiên.“.
Nàng xoay người bước đi, Long Ly bị sợ đến mức sốc luôn, hái một quả Ngân Tiên... Nói thật thoải mái, chẳng lẽ không gian huyền bí kia, còn có cả quả Ngân Tiên?
Long Ly thật ra cũng từng nghĩ đến chỗ kia xem thử, nhưng bất đắc dĩ chủ nhân của không gian huyền bí lại là Phượng Thiên Tuyết.
Không có sự cho phép của nàng, Long Ly căn bản không thể ra khỏi phòng chế thuốc này!
Long Ly nhìn thấy tầng tầng lớp lớp cửa đóng chặt, tức giận đến mức suýt nữa thổ huyết, “Xú nha đầu! Cũng dám khinh thường bản tôn như vậy? Một ngày nào đó bản tôn sẽ khiến ngươi đẹp mặt!“.
Gương mặt tuấn tú của Long Ly trướng đến đỏ rực, đánh một quyền thật mạnh lên ngọc tháp.
Long Ly thở phì phò, ngọc tháp này cũng là thứ tốt a, hắn nằm đây tĩnh dưỡng, vết thương lập tức khôi phục được một phần.
Nha đầu kia, rốt cuộc là ai?
Phượng Thiên Tuyết hái một quả Ngân Tiên để phòng ngừa ngộ nhỡ, sau khi ra khỏi không gian, cùng đi với đám người Phượng Thiên Trạch, U Trúc rời khỏi nội viện.
“Chà, tỷ tỷ mới thực lực cấp bốn, vậy mà dám đi ứng chiến, đợi lát nữa mạng nhỏ của huynh ta rớt mất thì phải làm sao a?“. Vừa đi ra khỏi cổng chính, Phượng Hiểu Vũ cố ý chờ ở đây có vẻ mặt tươi cười châm chọc.
Cấp bốn?
Phượng Thiên Tuyết cười khôi hài, xem ra hạt châu mà Hiên Viên Nguyệt Triệt tặng nàng không sai, có thể giúp nàng che giấu thực lực bản thân.
Khi nàng đeo hạt châu đúng là cấp bốn, mà bây giờ người ngoài cảm ứng được thực lực của nàng cũng là cấp bốn, ánh mắt Phượng Thiên Tuyết hơi lạnh, đảo qua tỳ nữ Vân Nhi.
Vân Nhi cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của Phương Thiên Tuyết, rụt rụt đầu, bất động thanh sắc.
Phượng Thiên Tuyết mấy ngày nay phát hiện một chuyện thú vị, đó là trong thức ăn của nàng có một loại độc không màu không vị, nếu không phải nàng là độc sư thiên tài, thì không biết được chuyện này.
Loại độc này, sau khi uống vào, Linh Hải sẽ ảm đạm đi rất nhiêu, sẽ không hấp thu linh khí trôi chảy như trước đây nữa.
Đương nhiên, loại độc gọi là Phượng Chỉ này, sẽ không lấy mạng người, nhưng lại khiến cho việc tu hành của người trúng mãi mãi dừng lại, không thể thăng cấp.
Phượng Thiên Tuyết vừa ăn vào miệng, cũng cảm giác được năng lực của độc kia, nhưng thân thể nàng lại vạn độc bất xâm, không cần sợ hãi chuyện này, ăn thức ăn có độc kia như ăn rau.
Sau đó Phượng Thiên Tuyết bảo U Trúc theo dõi Chu Nhi và Vân Nhi, phát hiện Vân Nhi thường xuyên ra vào phòng.
“Không nhọc tam muội lo lắng, có điều tam muội rất hy vọng đại tỷ chết dưới tay Thượng Quan Nguyên sao?“. Phượng Thiên Tuyết nhướn mi cười nói.
“Đương nhiên, chết là tốt nhất!“. Phượng Hiểu Vũ não tàn hừ lạnh nói.
“Láo xược! Vũ nhi, ngươi vậy mà lại nói chuyện với đích tỷ như thế?“. Một tiếng quát chói tai, chỉ thấy Phượng Tử Bách nhanh chóng đi vào từ tiền viện!
Phượng Hiểu Vũ nhìn thấy Phượng Tử Bách biểu cảm bình tĩnh và Lâm thị không vui kia, sợ đến mức vội vã cúi đầu, “Phụ thân, Vũ Nhi chẳng qua nhanh mồm nhanh miệng, Vũ Nhi miệng độc lòng mềm, thực sự lo lắng tỷ tỷ mà thôi, mong rằng phụ thân đừng tức giận!“.