“Cho dù bổn tiểu thư cấp bốn, vẫn đánh ngươi nằm bò!”. Phượng Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, trong mắt toàn là châm chọc.
“Khẩu khí thật lớn, nữ nhân cuồng vọng vô tri, ta nhất định phải làm cho ngươi phải cầu xin bản công tử tha thứ!“. Thượng Quan Nguyên lười nói nhiều lời cùng Phượng Thiên Tuyết, đi tới trên đài đánh cuộc, “Ta cũng mua chính mình thắng, đặt mười vạn kim tiền!”.
Từ lần trước sau khi mua ngọc nhan đan và hồi khí đan đưa cho Phượng Hàm Yên, Thượng Quan Nguyên đã thật sự nghèo rồi.
Mà Thượng Quan Tĩnh chủ trương muốn người trẻ tuổi tự cấp tự túc, Thượng Quan gia sẽ cho đủ thượng vật tu luyện, nhưng mà mặt khác, sẽ không cho tiền tiêu vặt.
Thượng Quan Tĩnh tuy rằng âm hiểm, nhưng không thể không nói cũng là một người có chút thông minh, hắn không muốn bồi dưỡng Thượng Quan Nguyên thành người không học vấn không nghề nghiệp, ham ăn biếng làm.
“Chỉ đặt mười vạn kim tiền? Xem ra Thượng Quan công tử đối với chính mình cũng không nắm chắc!”. Phượng Thiên Tuyết một bên lạnh lùng mà châm chọc.
“Hừ! Bản công tử tự nhiên tin tưởng, Mộ Dung huynh, nếu như thuận tiện, cho ta mượn mười vạn kim tiền, ta liền đặt hai mươi vạn kim tiền!”.
Thượng Quan Nguyên lạnh lùng giật nhẹ khóe miệng, giống như thấy được một màn hưng phấn, chính mình đem Phượng Thiên Tuyết này đánh xuống lôi đài.
Mộ Dung Cao Minh cười cười, “Đây là tự nhiên, Thượng Quan huynh muốn nhiều ít cứ việc cầm đi, dù sao ngươi nhất định thắng!”.
Nghe được Mộ Dung Cao Minh nói như vậy, Thượng Quan Nguyên tức khắc dương dương khóe môi, “Vậy thỉnh Mộ Dung huynh cho ta mượn hai mươi vạn kim tiền trước, ta đặt tổng cộng ba mươi vạn, mua chính mình thắng!”.
Sau khi mọi người nghe xong, tức khắc ồ lên, Thượng Quan Nguyên thật là ra tay hào phóng, đã lập tức đặt ba mươi vạn kim tiền!
Nếu Thượng Quan Nguyên thật sự thắng, chính mình còn kiếm lời ba mươi vạn!
Phượng Thiên Tuyết cười tủm tỉm, nhìn Trần Tĩnh Hiên liếc mắt một cái, liền yểu điệu mà trở về chỗ ngồi.
Trần Băng Vũ nhìn bóng lưng Phượng Thiên Tuyết nổi bật, không khỏi kinh ngạc cảm thán nói: “Ca, Đại tiểu thư Phượng gia thật có khí độ! Vì sao ta cảm giác được nàng thực xinh đẹp?”.
Trần Tĩnh Hiên hơi hơi mỉm cười, “Đại tiểu thư Phượng gia cũng không phải là đơn giản như vẻ ngoài đâu.”.
Trần Băng Vũ tò mò nhìn Phượng Thiên Tuyết, trong mắt nở rộ ra một tia dị quang, “Ca, ta muốn ngồi cùng với nàng!”.
Dù sao bên cạnh Phượng Thiên Tuyết trống chỗ.
Thật ra Trần Tĩnh Hiên không có ngăn cản, cùng muội muội đi vào trên đài với Phượng Thiên Tuyết, thuận lợi mà ngồi ở bên người nàng.
Trần Băng Vũ là một thiếu nữ hoạt bát rộng rãi, nhìn đến Phượng Thiên Trạch tuấn dật, đỏ mặt chủ động cùng hắn đáp lời.
Lần đầu tiên Phượng Thiên Trạch đối mặt thiếu nữ xa lạ chủ động, có chút thất thố, cũng may Phượng Thiên Tuyết thường thường giải vây cho hắn.
Lúc này, Lâm thị và Phượng Hàm Yên, Phượng Hiểu Vũ cùng nhau xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
“Nhìn xem, kia không phải Lâm thị và hai nữ nhi sao?”.
“Oa, sao Phượng Hàm Yên che mặt? Chẳng lẽ bị hủy dung.”.
“Nghe nói mặt nàng đầy mụn nhọt đỏ, thật khó coi!”.
“Thật đáng tiếc, một thiếu nữ thiên tài xinh đẹp như vậy, vậy mà bị hủy dung!”.
“Sao ta nghe nói là bị nội nhiệt, nghe nói sẽ mau chóng biến mất?”.
“Người kia là Phượng Hiểu Vũ sao? Chậc chậc, nghe nói nàng ở nơi nào cũng đều kiêu ngạo như vậy, so với Phượng Hàm Yên quả thực là một người dưới đất một người ở trên trời!”.
Mọi người nói khe khẽ, Lâm thị dẫn hai nữ nhi đi tới phía trước Phượng Thiên Tuyết, “Thiên Tuyết, ngươi phải cẩn thận một chút, không cần cậy mạnh!”.
“Tạ di nương quan tâm, ta sẽ nhớ kỹ.”. Phượng Thiên Tuyết không mặn không nhạt nói.