Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 81: Chương 81: Cười đến cuối cùng! 2




“Cấp bảy, thật là không đáng xem!”. Phượng Thiên Tuyết hừ lạnh, không nghĩ lại cùng Thượng Quan Nguyên dây dưa, tra nam này cũng bị nàng ngược đến nổi giận đi.

Phượng Thiên Tuyết vươn ngón tay ra, linh khí chung quanh nhanh chóng gom lại trong tay nàng, từng đợt từng đợt linh khí băng hàn màu trắng, hàn khí giống như mũi kiếm lập loè!

Người xem chung quanh đều cảm ứng được linh khí chung quanh lập tức loãng ra, vậy mà nháy mắt bị Phượng Thiên Tuyết triệu hoán đi rồi!

Cảm giác áp bách, lập tức khuếch tán mở ra!

“Phá dương chỉ!”. Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng quát, linh khí kia hóa thành ngón tay, đối với bàn tay kia đánh tới một kích lôi đình!

Oanh ——

Một tiếng vang lớn, linh khí màu trắng nổ mạnh mở ra, vang chấn khiến cổ thụ chung quanh đều rụng lá ào ào, Phượng Thiên Tuyết ra chiêu mới dùng bốn phần công lực.

Bởi vì lựcquá lớn, sẽ làm càng nhiều địch nhân chú ý nàng.

Thượng Quan Nguyên trừng lớn đôi mắt, phách lôi chưởng của hắn bị phá trong nháy mắt, cổ lực cường đại áp bách kia làm hắn không khỏi lui về phía sau vài bước!

Phượng Thiên Tuyết ở bên trong linh khí như sương khói kia, thân ảnh chợt lóe, cả người cũng chỉ dư lại một tàn ảnh!

“Nguyên Nhi, cẩn thận!”. Thượng Quan phu nhân la hoảng lên, mà Thượng Quan Tĩnh đứng lên, khẩn trương nhìn một màn kia trên lôi đài.

Thần kinh mọi người cũng căng chặt, bọn họ chỉ nhìn đến Phượng Thiên Tuyết xuất hiện ở sau lưng Thượng Quan Nguyên trong nháy mắt!

“Phá dương chưởng!”. Phượng Thiên Tuyết đang muốn tránh đi một chưởng của Thượng Quan Nguyên bổ tới, Thượng Quan Nguyên kích thích linh khí tới hộ thể, đáng tiếc hắn tránh còn chưa kịp, thân thể nặng nề bị chụp một chút.

Một tiếng trầm vang, vài tiếng thét chói tai, cả người Thượng Quan Nguyên bị đập bay, chật vật té rớt ra ngoài lôi đài!

Hắn đau đến cơ hồ muốn ngất xỉu, còn ăn một miệng bùn! Động một chút, chỗ xương bả vai kia truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế!

“Nguyên Nhi!”.

Vài tiếng thét chói tai, Thượng Quan Tĩnh và phu nhân, Sâm lão nhân cùng nhau nhào tới, nâng Thượng Quan Nguyên sắp hôn mê dậy.

“Kẻ rớt khỏi lôi đài thua! Trận chiến lôi đài giải trừ hôn ước này, tiểu thư Phượng Thiên Tuyết —— thắng!”.

Người chủ trì xuất hiện đúng lúc, tuyên bố kết quả công bằng nhất!

Xôn xao!

Mọi người khiếp sợ ồn ào, không khỏi đồng thời ngây người!

Trận chiến đấu này kết thúc thật nhanh!

Thượng Quan Nguyên căn bản không có lực đánh trả, đã bị Phượng Thiên Tuyết đá xuống lôi đài!

Đó là chứng minh thực lực của Phượng Thiên Tuyết vượt qua cấp bảy rất xa.

“Thượng Quan Nguyên, đây là bổn tiểu thư giải trừ hôn thư, từ nay về sau, ngươi và ta không quan hệ, ngươi cưới Phượng Hàm Yên của ngươi, ta đi đường rộng mở của ta!”.

Phượng Thiên Tuyết lấy ra thư giải trừ hôn ước đã sớm chuẩn bị tốt, ném trên đài cho Thượng Quan Nguyên!

Thượng Quan Tĩnh và Thượng Quan phu nhân ngẩng đầu, thống hận trừng mắt Phượng Thiên Tuyết.

“Thượng Quan lão gia, Thượng Quan phu nhân, các ngươi không phục sao? Muốn để bổn tiểu thư cùng Thượng Quan Nguyên đấu lại?”.Phượng Thiên Tuyết hạ giọng nói, đừng tưởng rằng hai lão đáng ghét này dùng ánh mắt uy hiếp nhìn nàng, nàng sẽ sợ hãi!

“Thượng Quan gia chúng ta, thua tâm phục khẩu phục, tạ Phượng đại tiểu thư thủ hạ lưu tình!”. Hận không thể xé rách Phượng Thiên Tuyết, nhưng Thượng Quan Tĩnh vẫn bình tĩnh nói.

Nói như vậy, biểu đạt Thượng Quan gia rộng lượng!

“Khách khí! Thượng Quan lão bá bá, ngươi phải nhớ Thượng Quan công tử thích nhất chính là Phượng Hàm Yên, nhớ rõ đến Phượng phủ cầu hôn!”. Phượng Thiên Tuyết cười tủm tỉm nói.

Nháy mắt, Phượng Hàm Yên trên đài đen mặt, cũng may mang khăn che mặt, người khác nhìn không ra gương mặt dữ tợn vặn vẹo.

Lâm thị kéo ra khóe miệng, cố nén tức giận, miễn cưỡng cười cười.

Phượng Hiểu Vũ đứng lên, đang muốn phát hỏa, bị Lâm thị kéo lại.

“Đi, chúng ta đi lãnh năm trăm vạn kim tiền!”. Phượng Thiên Tuyết tâm tình cực tốt, nàng cảm giác được có người âm trầm mà nhìn chằm chằm nàng.

Quay đầu, thấy một lão nhân đầu bạc ánh mắt băng hàn, người này đúng là Sâm lão nhân sư phụ của Thượng Quan Nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.