Nếu muốn ganh đua cao thấp với Phượng Hiểu Vũ, Phượng Thiên Trạch lại rất tự tin có thể đánh bại Phượng Hiểu Vũ.
“Ngươi... Ngươi thế mà lại có linh lực thật sao!“. Phượng Hiểu Vũ thì thào nói, bị Phượng Thiên Tuyết đánh gãy hai cái răng cửa, nàng nói chuyện như bà già hết hơi, khiến Chu Nhi muốn cười mà không dám cười.
“Đúng, bản tiểu thư đã có linh lực rồi, Phượng Hiểu Vũ, ngươi cho rằng chúng ta vẫn còn dễ ức hiếp như xưa? Không đời nào!“. Phượng Thiên Tuyết đứng lên, lạnh lùng nhìn xuống Phượng Hiểu Vũ đang run rẩy không ngừng.
“Ngươi... Ngươi không được tới đây!“. Thông qua cái tát ban nãy, Phượng Hiểu Vũ có thể cảm ứng được Phượng Thiên Tuyết có lẽ đã đến cấp ba cấp bốn rồi.
Thật đáng sợ!
Thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi bình thường, bắt đầu tu luyện từ lúc bốn tuổi, mới có thể đạt đến cấp ba cấp bốn.
Thiên phú kém thì chỉ có thể đến cấp hai, thế mà chỉ trong vòng mấy ngày, Phượng Thiên Tuyết đã lên đến cấp bốn rồi!
Đây là yêu nghiệt cỡ não, thiên phú cỡ nào cơ chứ?
“Sợ rồi? Phượng Hiểu Vũ ngươi cũng có lúc biết sợ ư?“. Phượng Thiên Tuyết khẽ cười, quả thật Phượng Hiểu Vũ rất đáng chết, nhưng mà dù sao cũng là em gái cùng cha khác mẹ với mình, nàng sẽ chỉ tính sổ mọi thứ trước đây chứ không phải muốn mạng của nàng ta!
“Ngươi... Hừ, chờ khi về Phượng phủ... Mẫu thân nhất định sẽ nghĩ cách giết chết ngươi! Giống hệt như mẫu thân ngươi, ha ha ha!“. Phượng Hiểu Vũ biết Phượng Thiên Tuyết sẽ không giết mình, không khỏi đắc ý cười nói.
Phượng Thiên Tuyết sầm mặt lại, một chân đá bay Phượng Hiểu Vũ ra khỏi viện, Phượng Hiểu Vũ cứ thế mà nặng nề rơi xuống ruộng thuốc bên ngoài viện, mặt mũi lấm lem những bùn là bùn!
Nha hoàn chạy đến xem kịch vui đều bị dọa cho chạy tứ tán khắp nơi, sợ bị lây họa lên người.
Lan Nhi hoảng sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, chạy tới đỡ Phượng Hiểu Vũ hãy còn giãy giụa lên.
“Đi... Đợi đó, nhất định ta sẽ khiến cho nàng ta đẹp mặt!“. Phượng Hiểu Vũ cực kỳ giận dữ, song cũng không dám tìm Phượng Thiên Tuyết để tính sổ, đành phải xám xịt mặt mày rời khỏi cùng Lan Nhi.