Phượng Tử Bách thản nhiên nói.
Phượng Hiểu Vũ sáng mắt lên, vui mừng theo nha hoàn về viện, Lâm thị cười: “Lão gia, bỗng nhiên con nhóc kia có linh lực, chắc hẳn là có cao nhân chỉ dạy chăng? Hoặc là có ai đó tài giỏi đả thông kinh mạch cho, khiến nó có thể tu luyện?“.
Phượng Tử Bách vuốt chòm ria mép, nhàn nhạt cười nói: “Phu nhân nói phải, Vũ Nhi đã đến cấp ba rồi, vậy mà lại bị phế vật kia đánh thành như thế, rõ ràng là tiến bộ nhanh chóng chỉ trong một thời gian ngắn, thiên phú của nó phải nghịch thiên cỡ nào chứ!“.
“Có được thiên phú như vậy, Phượng gia chúng ta lại có thêm một thiên tài, chúc mừng lão gia!“. Lâm thị lại vờ vĩnh nói: “Lão gia, không bằng người mau nhận Thiên Tuyết với Thiên Trạch về đi, Vũ Nhi đã nói nhất định sẽ không sai.“.
Phượng Tử Bách ôn hòa nhìn về phía Lâm thị: “Không nghĩ rằng phu nhân lại thấu tình đạt lý như thế, nàng nói không sai, phải đón chúng về phủ ngay lập tức!“.
Lâm thị nhàn nhạt cười, nhưng trong lòng cười lạnh nghĩ: “Thấu tình đạt lý? Hừ! Chỉ có đưa về phủ mới có thể khiến hai đứa nghiệt chủng này hoàn toàn biến mất! Phượng Thiên Tuyết đã có thể tu luyện, vậy thì càng không thể để cho ả uy hiếp vị trí của Yên Nhi được!“.
Phượng Tử Bách để hai cận vệ qua điều tra chuyện của Phượng Hiểu Vũ, sau nửa canh giờ, hai tên cận vệ phản hồi về giống hệt lời Phượng Hiểu Vũ đã nói.
“Được rồi, mau đón hai tỷ đệ về ngay lập tức, nhân tài của Phượng phủ chúng ta, không thể để bọn chúng ghi hận người cha này được!“.
Phượng Tử Bách vui cười hớn hở mà nói, hoàn toàn không nhớ mình đã từng tàn nhẫn đối đãi với trưởng nữ Phượng gia nhà mình như thế nào.
Dùng bữa trưa xong, Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch liền được các hộ vệ nghênh đón về phủ.
“Đại tiểu thư, đại thiếu gia, lão gia nói hai người đã về phủ, lão gia sẽ bố trí Phong Tuyết viện cho tiểu thư và thiếu gia.“.
Hộ vệ thản nhiên nói, những thị vệ này đều đã đạt huyền thuật cấp tám trở lên, đối với Phượng Thiên Tuyết xưa nay không được sủng ái, bọn họ khinh khi từ tận đáy lòng.
“Ừm, đã biết, Chu Nhi, Vân Nhi, mau dọn dẹp đồ đạc chút đi.“.
Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nói, sắc mặt Chu Nhi trắng bệch, song vẫn yên lặng thu dọn quần áo cho Phượng Thiên Tuyết.
Trở về Phượng phủ, vậy thì sẽ thường xuyên gặp mặt Phượng Hiểu Vũ, Chu Nhi với Vân Nhi biết, mình chắc chắn sẽ bị tra tấn rồi.
Phượng Thiên Trạch cực kỳ phiền muộn: “Tỷ tỷ, chúng ta ở đây rất tốt, tại sao lại phải trở về?“.
“Trở về... Dĩ nhiên là chuyện tốt rồi!“. Cả người Phượng Thiên Tuyết bỗng chốc tỏa ra khí tức lạnh lẽo.