Phượng Thiên Trạch cũng là kẻ thông minh lanh lợi, đương nhiên sẽ không nói ra chuyện tỷ tỷ bất ngờ gặp được, cũng nói là có cao nhân chỉ bảo, mới có thể lên nổi cấp hai.
“Tỷ đệ các con gặp được vận may như vậy, phụ thân rất vui mừng!“. Phượng Tử Bách cười nói.
Lâm thị cũng mỉm cười nịnh nọt một phòng khách toàn là tiếng cười, còn Phượng Hàm Yên cũng mỉm cười chúc mừng Phượng Thiên Tuyết nhưng trong lòng đã ngập tràn sát ý mãnh liệt!
Mới mấy ngày trước, Phượng Thiên Tuyết còn là một thứ phế vật không có lấy một tí linh lực!
Thế mà bây giờ đã là huyền thuật sư cấp bốn, sắp đuổi kịp Phượng Hàm Yên nàng tới nơi rồi!
Tồn tại thứ nghịch thiên cỡ này, làm sao nàng có thể nhịn nổi đây?
“Nhị tiểu thư, bên ngoài có người đàn ông tự xưng là Thượng Quan Nguyên, nói muốn đưa nhị tiểu thư một số thuốc, mời nhị tiểu thư qua xem!“.
Lúc này người gác cửa vội vã chạy tới.
Phượng Thiên Tuyết hơi cong khóe môi, không đoán nổi tin tức của Thượng Quan Nguyên thật nhanh nhạy, Phượng Hàm Yên vừa xuất quan, hắn đã đưa thuốc tới rồi.
Phượng Tử Bách có phần xấu hổ, vì Thượng Quan Nguyên chính là vị hôn phu của Thiên Tuyết, là hôn phu của tỷ tỷ mà lại tặng thuốc cho muội muội vị hôn thê của mình một cách quang minh chính đại đến thế...
“Bằng hữu tặng thuốc cho nhau là chuyện bình thường, muội muội cứ nhận đi, nếu không nhận thì thật sự rất mất mặt Thượng Quan công tử đó!“. Thấy Phượng Hàm Yên làm bộ lưỡng lự, Phượng Thiên Tuyết cố nhịn xuống cảm giác muốn ói, nhàn nhạt cười nói.
Phượng Thiên Trạch tức giận, định nói gì đó thì bị Phượng Thiên Tuyết kéo tay lại.
Phượng Thiên Trạch nhìn ánh mắt tỷ tỷ, đành phải tạm im lặng.
“Đúng vậy, Tuyết Nhi nói không sai, Yên Nhi, tặng linh dược cho bằng hữu rất bình thường, con cứ qua xem một lát đi!“. Lâm thị chỉ muốn con gái có được càng nhiều linh đan diệu dược càng tốt, nhanh chóng tăng cấp, đá cho phế vật kia mãi mãi chạy đằng sau.
Phượng Tử Bách thấy Phượng Thiên Tuyết không quan tâm, bèn vuốt cằm nói: “Thiên Tuyết đã nói vậy rồi, Yên Nhi đừng ngại cứ qua nhận đi.“.
Lời nói ngập tràn sự cưng chiều.
Phượng Hàm Yên yếu đuối nhìn Phượng Thiên Tuyết, giải thích: “Tỷ tỷ, ta và Thượng Quan công tử chỉ là bằng hữu bình thường, hi vọng tỷ tỷ đừng hiểu lầm.“.
“Tất nhiên rồi.“. Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt nở nụ cười.
Lúc này Phượng Hàm Yên mới nhìn về phía cái hộp gấm khá lớn kia.
Giả bộ thấu hiểu lễ nghĩa, yếu đuối không chịu nổi, chẳng phải là để che giấu sự tham lam của mình hay sao?
Phượng Hàm Yên mở hộp gấm ra, thấy cả một lọ đầy thuốc, một nửa là Hồi Khí Đan, một nửa là Ngọc Nhan Đan!“.
Lâm thị cũng đi tới nhìn qua, không khỏi hít một hơi: “Ngọc Nhan Đan! Hồi Khí Đan! Đây đều là thứ thuốc quý nổi tiếng đó! Thượng Quan công tử thật hào phóng!“.
“Đúng vậy, bao nhiêu đó. Hay là con chia cho tỷ tỷ một nửa?“. Phượng Hàm Yên vờ vĩnh hỏi.
Ngụ ý nếu Phượng Hàm Yên chỉ là vì bộc lộ sự khéo léo trang nhã của nàng, cho nên muốn chia một nửa cho Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Tử Bách gật đầu, đứa con gái này thật hào phóng đúng mực, rất có khí độ của một thiên kim thế gia đây.
“Không cần, ta không cần đến Ngọc Nhan Đan, còn Hồi Khí Đan... vị sư phụ cao nhân từng dạy ta, bảo ta không cần dùng những đan dược khác.“. Phượng Thiên Tuyết cười nhạt, sao nàng có thể để Phượng Hàm Yên được như ý chứ?
Khóe môi Phượng Hàm Yên giật giật, trong lòng đầy khinh thường, cái thứ tiện nhân này không lấy Hồi Khí Đan của nàng mới thật may mắn đó!
“Lâm ma ma đưa đại tiểu thư đến Phong Tuyết viện đi, cứ dọn dẹp chút đã, lát nữa dùng bữa ta sẽ cho gọi.“. Lâm thị cười nhẹ, nháy mắt ra dấu với Lâm ma ma.
Lâm ma ma này là người của Lâm thị, tầm nhìn hạn hẹp nhưng lắm mưu nhiều kế.