Từ Võ Sư Lục Trọng lên Võ Sư Thất Trọng đỉnh phong, đã không phải là
cường hóa thân thể, mà là giai đoạn tích tụ chân khí rồi. Có thể ví đan
điền lúc này như một cái bình chứa nước có thành bình siêu dày mà thể
tích lại siêu nhỏ vậy. Còn thiên địa linh khí thì giống như nước biển
vậy. Muốn hấp thụ đủ nước biển vào trong bình thì chỉ đơn giản, rất
nhanh chóng. Nhưng nếu muốn sử dụng nước biển này mở rộng thể tích cái
bình thì là một chuyện rất mất công sức và thời gian. Việc tu luyện lúc
này giống như việc đun sôi nước biển vậy. Nước sẽ bị loại bỏ, muối sẽ
được giữ lại, sau đó mới có thể sử dụng muối này từ từ bào mòn thành
bình, khiến cho không gian trong cái bình dần mở rộng.
Tiêu Vân
Thiên làm người hai kiếp. Biết rất rõ nếu thiên địa linh khí là nước
biển thì muối này chính là thiên địa nguyên khí, một dạng thiên địa linh khí khác có chất lượng cao hơn rất rất nhiều, cơ bản là đã biến đổi về
chất. Thứ này, trong linh thạch cực phẩm mới có, nhưng lượng cũng không
nhiều.
Điều đáng tiếc là cảnh giới Võ Sư lại không thể trực tiếp hấp thu Nguyên khí. Nếu Võ Thánh có thể hấp thu tiên khí là một người
trưởng thành thì Tiên Thiên Võ Sư hấp thu nguyên khí là trẻ 3 tuổi, thì
Đại Võ Sư như đứa bé tập đi còn Võ Sư thì như sẽ sơ sinh vậy. Một đứa
trẻ sơ sinh thì làm sao tiêu hóa được thức ăn của người trưởng thành?
Ngay cả thức ăn của trẻ 3 tuổi nó còn không ăn được nữa là.
Cũng
vì vậy, giai đoạn này ngay cả Tiêu Vân Thiên kiến thức rộng rãi cũng bó
tay không có phương pháp nào, chỉ có thể thành thực tu luyện như bao
người khác. Cũng không cần phải “tắm liên tục”, cùng lắm chỉ có một ít
Quy Nguyên Đan có tác dụng tụ linh khiến hắn hấp thụ linh khí nhanh hơn
mà thôi.
Chỉ còn cách thời điểm diễn ra trận chiến kia 13 ngày.
Tu vi của Tiêu Vân Thiên cũng vừa vặn đạt đến “chuẩn” Võ Sư Bát Trọng,
cũng khá giống với dự đoán của hắn. Chỉ cần đột phá huyệt đạo đầu tiên,
hắn sẽ chính thức đạt Bát Trọng.
Mặc dù có chút thất vọng vì
không đạt đến Đại Võ Sư nhưng Tiêu Vân Thiên cũng biết thời gian tu
luyện chỉ gần 2 tháng của mình thì đây đã là rất nghịch thiên rồi. Phải
biết thế hệ trẻ Tiêu gia nói chung và Lạt Thành nói riêng, trừ Phủ Thành Chủ, thì tất cả đều phải có thời gian tu luyện 7 đến 10 năm mới đạt
được mức này. Tất nhiên là vì đủ mọi nguyên nhân như bỏ qua giai đoạn
khí cảm, thể chất, tư chất siêu phàm, công pháp thích hợp, hiểu biết
kiếp trước, tài lực kiếp này nên hắn mới được như thế.
Vốn hắn dự tính hoặc là ngay khi đạt Bát Trọng, hoặc là nếu không được thì trước
trận chiến 2 đều phải xuất phát ngay. Nhưng hiện giờ hắn lại thay đổi
chủ ý. Hắn vẫn còn Ngưng Mạch Dịch chưa sử dụng cộng thêm Hoắc Vĩ vừa từ nữ tử thần bí kia đổi được 2 viên Võ Sư Phá Cảnh Đan. Thậm chí nàng ấy
còn nhắn gửi một tin tức về đan dược chữa trị não hải cũng sắp đến tay.
Điều này khiến Tiêu Vân Thiên có chút hưng phấn.
Võ Sư đột phá
đến Đại Võ Sư, cần đả thông ít nhất một đường kinh mạch, khiến cho chân
khí có thể từ đan điền theo đường kinh mạch này xuất ra ngoài.
Nếu coi kinh mạch như thông đạo thì huyệt đạo chính là những cánh cửa. Cửa
càng dày, càng chắc chắn thì mở càng khó khăn, càng tốn công sức. Giữa
những huyệt đạo này cũng không phải thông suốt mà chứa đầy tạp chất, như thông đạo đã có những cánh cửa chặn đường còn đổ đầy đất đá vậy.
Thông thường thì các tâm pháp, công pháp sẽ chọn kinh mạch trên cánh tay làm
kinh mạch đầu tiên. Các công pháp trên Huyền cấp còn có thể đả thông
cùng lúc kinh mạch trên cả 2 cánh tay. Tất nhiên sẽ chậm hơn, nhưng cái
giá của nó là xứng đáng.
Võ Sư Phá Cảnh Đan mặc dù có linh khí
trong dược lực nhưng linh khí này khá cuồng bạo cho nên không thích hợp
để tích lũy thành chân khí mà chỉ thích hợp để xung quan từ Võ Sư Cửu
Trọng đến Đại Võ Sư. Tức là sau khi con đường đã gần như thông suốt rồi, chỉ còn cánh cửa cuối cùng, tụ tập nhiều người cùng hợp lực là có thể
phá vỡ.
Còn Ngưng Mạch Dịch lại giống như một chất hòa tan được
những đất đá trong thông đạo, thậm chí còn có tác dụng cường hóa thông
đạo. Mặc dù không thể sử dụng nó để mở cửa được.
Thật sự nếu
không có Ngưng Mạch Dịch, việc sử dụng Võ Sư Phá Cảnh Đan ở giai đoạn Võ Sư Bát Trọng này giống như việc dùng chất nổ để hi vọng phá vỡ nhiều
cánh cửa và cả đất đá giữa những cánh cửa này cùng lúc. Hậu quả đơn giản có thể nghĩ, toàn bộ kinh mạch sẽ chịu không nổi áp lực mà nổ tung
thôi.
Hiện giờ lại có đủ những thứ này, Tiêu Vân Thiên có thể thoải mái sử dụng chúng đi xung phá những cánh cửa kia.
Tiêu Vân Thiên ngồi ngay ngắn trên giường, toàn thân buông lỏng, cố gắng để
đầu óc được thanh tỉnh khỏi những ý nghĩ vẫn vơ. Với người bình thường
thì có lẽ hắn đang làm điều thừa, nhưng với trình độ kiếp trước Tiêu Vân Thiên lại biết tâm trạng trong tu luyện là hết sức quan trọng. Hắn sắp
đột phá huyệt đạo đầu tiên, không thể lơ là được.
Thông thường
thì Võ Sư Thất Trọng đỉnh cao xung phá huyệt đạo đầu tiên là khó khăn
nhất, vì lúc đó ngươi chỉ có lượng chân khí ít nhất, lại thiếu thốn kinh nghiệm nhất. Thành công đồng nghĩa với ngươi tiến bước vào Bát Trọng,
sau đó có thể liên tục tẩy kinh, phạt mạch, xung phá huyệt đạo với mức
độ ngày càng dễ. Tất nhiên là trừ huyệt đạo cuối cùng.Sau khi cảm thấy đã đến lúc, Tiêu Vân Thiên lấy ra Võ Sư Phá Cảnh Đan và
Ngưng Mạch Dịch, dốc lọ Ngưng Mạch Dịch vào miệng, tay kia vẫn cầm viên
đan dược, hắn bắt đầu tu luyện.
Tiêu Vân Thiên rất bình tĩnh tu
luyện lại Hỗn Nguyên Ám Kim tâm pháp tầng đầu vài lần cho đến khi cảm
thấy đan điền trướng lên nhẹ nhẹ, những đoàn chân khí ngũ hành vốn tách
rời yên lặng trong đan điền dần cuộn lại với nhau.
Lúc này Ngưng Mạch Dịch đã bắt đầu phát huy tác dụng “làm mềm” tạp chất và bảo hộ
kinh mạch. Tiêu Vân Thiên lập tức vận hành tầng thứ hai của Hỗn Nguyên
Ám Kim bắt đầu nén chân khí thử xung phá huyệt đạo.
Chân khí vốn
nhu hòa từ từ phiêu lãng trong đan điền khi bị nén lại dần trở nên táo
bạo, mặc dù chưa thể gọi là cuồng bạo nhưng đã hơi khó khống chế rồi.
Lượng chân khí kia theo ý niệm của Tiêu Vân Thiên dần áp sát vào huyệt đạo
đầu tiên, tiêu hao chiến chính thức bắt đầu. Chân khí ngũ hành hỗn hợp
lại như một đội quân không ngừng nghỉ công thành, nhưng chúng nó dần có
vẻ bất lực. Huyệt đạo của người thường kiên cố, chân khí người thường ít ỏi. Tiêu Vân Thiên có ngũ hành chân khí hùng hậu hơn nhưng Ám Kim thể
chất lại khiến huyệt đạo hắn càng kiên cố gấp trăm người thường.
Lực đã không đủ, Tiêu Vân Thiên lập tức nuốt viên Võ Sư Phá Cảnh Đan vào.
Viên đan dược trôi xuống bụng Tiêu Vân Thiên lập tức biến thành chân khí cuồn cuộn đảo qua lục phủ ngũ tạng, mang theo cảm giác ngứa ngáy nhè
nhẹ. Sau đó mới tụ tập lại trong đan điền.
Phải biết đây là viên
đan dược dành cho Võ Sư đỉnh phong đấy, lượng linh khí chứa trong nó dư
sức lấp đầy vài lần đan điền của Võ Sư đỉnh phong đấy. Ngay cả đan điền
ngũ hành của Tiêu Vân Thiên có độ lớn hơn người khác, thân thể cũng
khiến linh khí cũng bị chia ra làm 5 loại chân khí khác nhau, thế nhưng
lượng linh khí này thật sự quá lớn, lại là loại linh khí cuồng bạo nữa.
Các huyệt đạo nối đan điền với kì kinh bát mạch của Tiêu Vân Thiên lập tức
rung động dữ dội vì bị công kích. Đúng, là đồng thời bị công kích. Điều
này khiến Tiêu Vân Thiên cảm thấy mình như bị người khác đấm liên tục
vào bụng, đau đớn liên tục dồn lên khiến thần kinh hắn căng ra, mắt trợn ngược, trán cũng xuất hiện mồ hôi lấm tấm.
Dược lực cuồng bạo
tiếp tục quấy loạn trong đan điền một lúc. Rồi dường như chúng nó nhận
ra được điểm yếu nhất trong đan điền là nơi nào, chính là huyệt đạo mà
trước đó Tiêu Vân Thiên đã thử xung phá, lập tức như ong vỡ tổ tràn về
phía đó.
Đau đớn không kém lúc trước lại ập tới, lần này còn là
đau đớn tập trung lại, cộng dồn với nhau. Khiến Tiêu Vân Thiên không kìm được rên lên một tiếng. Một đoạn kinh mạch phía sau huyệt đạo cũng bắt
đầu xuất hiện vết rách rất nhỏ, nhưng lập tức được Ngưng Mạch Dịch chữa
trị. Tạp chất trong đoạn kinh mạch này cũng dần bị ép ra ngoài, mặc dù
vẫn còn khá nhiều.
“Đau không kém gì lúc trước Luyện Khí kỳ xung phá huyệt đạo cuối cùng thông đến não hải cả.”
Cũng đúng thôi, nếu theo công pháp bình thường tu luyện, bào mòn dần thì
huyệt đạo sớm muộn gì cũng sẽ thông suốt, cũng sẽ không đau đớn gì.
Nhưng hắn dùng biện pháp cực đoan, mong muốn đẩy nhanh tốc độ lên, tất
nhiên cần trả một cái giá tương xứng.
Một tiếng “ầm” vang lên
trong đan điền. Tiêu Vân Thiên phun ra một ngụm máu. Huyệt đạo đầu tiên
lập tức như nút chai bị vặn mở, khiến chân khí đang cuồng bạo ồ ạt xông
qua, trên đường đi bọn chúng cũng “nhân tiện” thanh tẩy tiếp toàn bộ tạp chất trong đoạn kinh mạch này. Không dừng lại ở đó, huyệt đạo thứ hai,
thứ ba cũng bị xông phá. Đến huyệt đạo thứ tư mới có dấu hiệu đuối sức
mà ngừng lại. Theo Tiêu Vân Thiên cảm giác thì ngay cả huyệt đạo thứ tư
cũng gần như bị xung phá luôn rồi, chỉ cần cố gắng “mài dũa” một chút
xíu là không có vấn đề gì nữa.
Đây cũng là một vui vẻ bất ngờ với Tiêu Vân Thiên, trên dự tính thì hắn chỉ muốn đột phá huyệt đạo đầu
tiên mà thôi. Tiêu Vân Thiên giờ đang co quắp trên giường, cả người ướt
như chuột nhưng khóe môi trắng bệch lại nở một nụ cười.
“14 huyệt đạo, đã đi được gần 4 huyệt. Quá đáng giá.”