Tiêu Như Nguyệt đang chống cằm say sưa nhìn Tiêu Vân Chiến luyện tập
trong thao trường gia tộc. Ngày hôm nay có lẽ đã là ngày cuối cùng nàng
phải luyện tập ở đây nên huấn luận viên cũng không ép nàng làm cái gì.
Sáng sớm hôm nay nàng đến Tàng Thư Các theo thường lệ 3 tháng 1 lần. Thật ra với độ tuổi và tu vi Võ Sư Tam Trọng của nàng thì cũng không có công
pháp và võ kỹ gì thích hợp. Chỉ là gia tộc muốn đệ tử trẻ tuổi làm quen
với mặt chữ và sách vở trong Tàng Thư Các mà thôi.
Không ngờ lần
này nàng lại lọt vào mắt xanh của một vị trưởng bối. Người này không
phải trưởng lão trong tộc, nhưng nghe người này nói lão ta còn mạnh hơn
trưởng lão, chính xác thì lão nói là “trâu” hơn. Nàng vốn không tin,
theo nàng biết thì ghê gớm hơn trưởng lão chỉ có thể là gia chủ thôi.
Nhưng khi cả gia chủ cũng bị gọi đến thì nàng liền hiểu, mình sắp có một vị sư phụ rất rất “trâu” rồi. Chỉ là không biết sao sư phụ lại bắt nàng giữ bí mật với tất cả mọi người, đặc biệt là bọn trẻ ngang tuổi với
nàng.
Tiêu Nhật Lam sư phụ nàng nói thiên phú của nàng vượt xa bọn nhóc ấy, tương lai nàng chắc chắn sẽ là trưởng lão của Tiêu gia.
Tiêu Như Nguyệt lại hỏi sư phụ, nếu nàng làm trưởng lão thì nàng thích cưới
ai cũng được phải không thì sư phụ nàng cười to mà hỏi nàng thích ai.
Nàng lại đỏ mặt không dám nói.
Tiêu Như Nguyệt đang suy nghĩ thất thần thì Tiêu Vân Chiến đã đến trước mặt nàng vẫy tay.
- Cùng nhau đi nhà ăn chung nhé?
- Vâng. Mà Vân Chiến ca ca, ngày hôm mai ta sẽ đến Tàng Thư Các học tập
với sư phụ rồi, không biết có còn thường xuyên được đi ăn cùng Vân Chiến ca ca không nữa.
- Ồ, sư phụ? Ai là sư phụ của Nguyệt Nhi?
Mặc dù Tiêu Nhật Lam đã nói Tiêu Như Nguyệt giữ bí mật, nhưng nàng cũng không muốn giấu diếm Tiêu Vân Chiến, liền trả lời:
- Sư phụ tên là Tiêu Nhật Lam đó.
- Nguyệt Nhi lại được vị trưởng bối ở Tàng Thư Các thu làm đồ đệ sao? Thật đáng chúc mừng. Chúng ta đi nhà ăn mở tiệc nào.
- Hoan hô…
Nhìn Tiêu Như Nguyệt như con chim sẻ chạy về phía nhà ăn Tiêu Vân Chiến lại nghĩ đến lời dặn của phụ thân.
“Lúc đầu là vì phụ thân mẫu thân của nàng đều là trưởng lão, phụ thân nàng
càng là nội môn thực quyền trưởng lão có quan hệ tốt với rất nhiều ngoại môn trưởng lão. Nàng tương lai cũng sẽ thành một đại mỹ nữ. Hiện giờ,
nàng lại được Tiêu Nhật Lam thân phận còn cao hơn trưởng lão thu làm đồ
đệ, sao ta có thể để nàng thoát được? Chỉ là sau này có lẽ ta phải tiến
vào Vân Trung giáo rồi, làm thế nào bây giờ nhỉ? Phụ thân cũng đã cho
người tìm Thiết Mộc Cốt Đan rồi, làm sao ta có thể để phụ thân thất vọng được? Cho dù tương lai làm gia chủ Tiêu gia, sao có thể phong quang
bằng đệ tử cao cấp của Vân Trung giáo? Phải tiến vào Vân Trung giáo cho
bằng được. Giữa mỹ nữ và tiền đồ vô lượng, tất nhiên phải chọn tiền đồ
thôi. Có tiền đồ, lại lo lắng không có mỹ nữ sao?”
-----------
- Hu hu, sư phụ thật là ác.
- Lẩm bẩm gì đó, con có muốn làm trưởng lão không hả? Không làm trưởng lão thì không cưới được ai đâu.
- Muốn, hu hu, nhưng mà con hết sức rồi.
- Thôi thôi, con đúng là… thôi đi chơi đi.
- Sư phụ vạn tuế.
Nhìn Tiêu Như Nguyệt tung tăng chạy nhảy, nào có biểu hiện “hết sức”, Tiêu
Nhật Lam chỉ có thể lắc đầu. Hắn quay sang nói với một thiếu niên khoảng 20 tuổi cũng đang luyện tập.
- Tiêu Thành, ngươi cũng ngừng lại, theo ta đi Tàng Thư Các. Ta sẽ chỉ dẫn ngươi một số công việc cần
thiết. Vài ngày nữa có lẽ ta sẽ ra ngoài một chuyến tìm kiếm vài thứ cho tiểu sư muội của ngươi.
- Sư phụ, người nói tiểu sư muội thật sự có thể thành trưởng lão trẻ tuổi nhất Tiêu gia sao?
- Là thật. Tiểu sư muội của ngươi tư chất cũng không phải là thiên tài
trăm năm có một, ngược lại ngộ tính thì rất cao. Chỉ đáng tiếc tâm ham
chơi quá nặng. Nếu có ta chỉ dẫn, chắc chắn tương lai sẽ thành châu
ngọc. Được rồi, ngươi trước thay ta mời Tiêu Quân thái thượng trưởng lão đến đây nói là ta có việc cầu. Sau đó lại tới Tàng Thư Các.
- Vâng, thưa sư phụ.
Tiêu Thành vừa đi lại vừa nghĩ đến Tiêu Như Nguyệt. “Không biết có thể kết
giao với vị tiểu sư muội này hay không? Đáng tiếc, tuổi của nàng quá
nhỏ.”
----------
Không thể nói, những thứ nữ tử thần bí kia đưa cho Tiêu Vân Thiên đều là những thứ cần thiết nhất với hắn lúc này.
Thời gian diễn ra trận chiến kia còn khoảng 1 tháng rưỡi nhưng hắn chỉ có thể tu luyện thêm 1 tháng rồi lên đường.
Lại nuốt một viên Quy Nguyên Đan trung phẩm, Tiêu Vân Thiên lại bắt đầu quá trình tu luyện trong dược thủy nhàm chán.
“Đại Võ Sư có vẻ hơi xa xôi. Nuốt đan dược như ăn kẹo thế này, ít ra đến lúc đó cũng phải đạt được bát phẩm chứ nhỉ. Ài, Không đến Đại Võ Sư, cái gì cũng khó. Luyện đan, trận pháp, võ kỹ cao cấp, thậm chí là vài tạp kỹ
cũng yêu cầu Đại Võ Sư.”
Bất chợt hắn nhớ tới một việc.
“Theo kiếp trước thì có lẽ hôm qua Tiêu Nhật Lam đã thu Như Nguyệt làm đồ đệ
rồi nhỉ? Như vậy còn 2 ngày nữa là ngày chúng ta chính thức quen biết
rồi nhỉ?”