Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 58: Chương 58: Hỏi thế gian tình ái là chi?




Trước mắt Phạm Văn Long xuất hiện một thân ảnh, mặc áo trường bào màu xanh nhạt, hùng dũng như một vị thần, linh lực tỏa ra bá đạo chí ít cũng phải tồn tại ở cảnh giới Đế cấp. Mọi người xung quanh hết sức kinh hãi khi nhận ra người đó không ai khác là Đức Hùng.

Hóa ra Đức Hùng vốn dĩ khi xưa đã một thân một mình chu du khắp 18 đại thiên hà, vui thú tửu sắc, trêu hoa gẹo nguyệt. Thế nhưng khi đặt chân vào Linh Chiểu Tinh bắt gặp Phạm Văn Long gương mặt anh tuấn bất phàm, lại khí khái anh hùng, toát lên vẻ nam tính kinh người khiến cho Đức Hùng không khỏi đắm say, bèn thu liễm linh khí trở thành một tên Nhân vực cấp 10, mong muốn có thể ở bên cạnh Phạm Văn Long đến hết cuối đời. Hôm nay vạn bất đắc dĩ mới phải hiện hình để cứu người yêu.

Đức Hùng nhìn Phạm Văn Long âu yếu.

- Ngươi có sao không? Xin lỗi ta đến trễ

Phạm Văn Long hiện thương thế cực nặng, nhất thời nói không nên lời, chỉ thấy trên khóe mắt, hai giọt lệ chực trào ra. Đức Hùng thấy thế căm phẫn quay lại phía Phạm Công Minh, chỉ thấy một dư ảnh còn để lại, chỉ trong tích tắc một chảo sắc bén đã kề đến cổ Trần Công Minh. Đức Hùng nhất thời quá giận dữ không để ý ngôn từ gằn giọng mà hét lên:

- Con mẹ mày chứ, thằng chó chết này sao mày đánh người yêu tao?????

Phạm Công Minh tuy chỉ là một tên ở đỉnh Nhân vực, tuy nhiên bị động vào nỗi đau cũng không vừa hét thằng vào mặt Đức Hùng:

- Tại sao chứ? Ngươi chỉ là một tên Nhân vực cấp 10, ngoại hình quá đỗi bình thường. Còn ta là một trang hảo háo, thực lực hùng mạnh, gương mặt anh tú. Mà tại sao? Tại sao tên Phạm Văn Long kia không thèm ngó ngàng gì tới ta. Bất quá mới phải dùng kế này để gây chú ý. Nào ngờ.... Cuộc đời này vốn dĩ bất công mà ahuhu

Đức Hùng lúc này vẫn còn rất căm phẫn, lại nghe những lời Trần Công Minh nói. Hóa ra là tình địch, càng nhất quyết xuống tay. Đang định một trảo kết liễu thì nghe tiếng thì thào của Phạm Văn Long:

- Hùng huynh, tha cho hắn đi. Hãy đưa muội đi khỏi nơi này, tránh xa thị phi. Hãy đưa muội đến một nơi không ai lai vãng, chúng ta cùng nhau vui thú ruộng vườn, sống cùng nhau đến đầu bạc răng long. Muội chỉ cần như thế là đủ rồi.

Đức Hùng nghe thế chợt thấy lòng mình cực kỳ thanh thản. Bao lâu nay chẳng phải hắn chỉ mong vậy hay sao. Đức Hùng nhẹ nhàng đi về phía Phạm Văn Long, âu yếm bế Phạm Văn Long lên rồi hự một tiếng vọt thẳng lên không trung, chỉ trong tích tắc đã bóng 2 người đã bé bằng một con ruồi. Để lại Phạm Công Minh với một thân thể hoang tàn và con tim tan nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.