Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 44: Chương 44: Lột xác




Tu luyện nào để ý đến trăng tròn trăng khuyết, mới đó đã vừa tròn một tháng rồi.

Thời gian này, mỗi ngày Phạm Văn Long đều trải qua quá trình rèn luyện gian khổ, khắc nghiệt, cố gắng đạt đến yêu cầu mà lão Kim đặt ra.

Không đếm được đã bao nhiêu lần bị đánh văng xuống hồ nhưng hắn vẫn thủy chung quật cường bước tới. Trải qua một khoảng thời gian để thích ứng, Phạm Văn Long bắt đầu có những bước tiến bộ thần tốc. Cứ qua một ngày, hắn lại có biểu hiện tốt hơn, dần dần kiểm soát được linh lực bản thân, mạnh mẽ đối kháng với nguồn áp lực khủng bố từ trên cao đè xuống. Ngoài ra, các bộ phận trên cơ thể mỗi đêm lại được Bạch Mai nhẫn không ngừng săn sóc ân cần, rèn luyện trở nên ngày một cứng cáp hơn. Kinh mạch, gân cốt và cơ bắp không ngừng biến đổi, làm cho thân thể của Phạm Văn Long được tôi luyện liên tục. Nhờ vậy, sức mạnh của hắn đã nhanh chóng tăng cao.

Mặt trời chói chang treo trên đỉnh thác, bên dưới hiện lên thân ảnh một thiếu niên đang gian nan rèn luyện.

Dưới sự công kích hung hãn của thác nước, Phạm Văn Long nhanh chóng vận chuyển linh lực đến cực hạn, hai tay, hai chân dần dần nóng lên, một luồng sức mạnh từ sâu bên trong cơ thể bùng nổ dữ dội. Thật không ngờ, nhảy phốc một cái đã thấy Phạm Văn Long hoàn hảo đứng vững trong dòng nước, hơn nữa còn bắt đầu di chuyển qua lại. Nhìn bước chân xiêu vẹo như có thể bị đẩy ra bất cứ lúc nào, nhưng trong thần sắc của hắn bừng cháy vẻ hưng phấn.

Đứng dưới thác rèn luyện năng lực chịu đựng của cơ thể, lại thường xuyên được Bạch Mai nhẫn âm thầm cải tạo nên lúc này tiềm lực thể chất của Phạm Văn Long là cực lớn. Cứ thế, chẳng biết bằng cách nào, thân hình Phạm Văn Long từ từ di chuyển về phía trung tâm con thác. Càng tới gần giữa, áp lực dòng nước đổ càng mạnh, vô số các khối nước lạnh buốt giống như những tảng đá khổng lồ thi nhau trút xuống đỉnh đầu. Phạm Văn Long cảm thấy thân thể bắt đầu bị đẩy lùi nhưng nhất quyết không chịu bỏ cuộc, cố gồng mình kiên trì bước tới.

“Ùm!!!”

Vừa nhấc chân lên chưa kịp hạ xuống đã bị đẩy văng xuống hồ.

Ngoi đầu khỏi mặt nước, thần sắc Phạm Văn Long tỏ vẻ hưng phấn, bởi vì hắn cảm nhận chỉ còn thiếu một chút nữa thôi sẽ có đủ khả năng đương đầu với nguồn áp lực khủng bố kia.

Thời gian thấm thoát trôi, lại qua thêm mười ngày, Phạm Văn Long cuối cùng cũng chạm tay tới “một chút còn thiếu” đó.

Quá trình tu luyện vô cùng gian khổ, khắc nghiệt rốt cuộc đã đến thời điểm đơm hoa kết trái.

“Ầm, ầm, ầm…”

Thác đổ không ngừng, khối lượng nước khổng lồ trút xuống làm cho đất đá rung chuyển, lại nghe như tiếng sấm rền, vang vọng khắp mọi nơi.

Đứng bên ngoài, Phạm Văn Long hít thở một hơi thật sâu, điều chỉnh tinh thần về trạng thái tốt nhất, hơi nước lạnh lẽo phả vào gương mặt giúp cho hắn luôn giữ được sự tỉnh táo.

Một lát, nguồn linh lực cuồn cuộn từ trong người trào ra bao phủ lấy toàn thân thể. Rất nhanh, thân hình cấp tốc lao lên xé toang màn nước, hai chân vừa tiếp đất đã dễ dàng bám trụ, vững vàng như một ngọn núi không chút mảy may suy chuyển. Phạm Văn Long bước về khu vực trung tâm dòng thác, nhẹ nhàng đi qua đi lại như thường, không còn bị nguồn áp lực cực đại trên cao uy hiếp nữa.

Thác nước trùng trùng lực đẩy chân chính bị Phạm Văn Long hoàn toàn phá giải. Một cảm giác vui sướng và phấn khích cực độ bất chợt từ trong lòng dâng lên. Hắn cảm nhận rất rõ ràng nguồn sức mạnh đang chạy trong người, tựa như dòng nước cuồng bạo trước mặt và bản thân mình đã hòa thành một thể.

Đứng trong dòng nước đang ì ầm chảy, Phạm Văn Long bỗng hét to một tiếng, song quyền nhanh chóng xuất ra, sức lực được vận dụng tối đa nhằm đạt đến tốc độ nhanh nhất.

Nước chảy cuồn cuộn nhưng Phạm Văn Long bộ pháp vững chắc, mỗi lần quyền cước thi triển tốc độ lại nhanh hơn.

“Thức thứ nhất: Ngã Hổ Phốc Thỏ.”

“Thức thứ hai: Bá Vương Lâm Thế.”

“Thức thứ ba: Hắc Hổ Thâu Tâm.”

“Thức thứ bốn: Hổ Tiếu Sơn Lâm.”

“Thức thứ năm: Mãnh Long Thám Trảo.”

“Thức thứ sáu: Du Long Bát Hoang.”

“Thức thứ bảy: Thương Long Động Thiên.”

“Thức thứ tám: Long Uy Xuất Vũ.”

Quyền ảnh cương mãnh như sấm chớp nhưng lại phiêu dật, uyển chuyển. Các đòn thế tung ra dứt khoát đường hoàng vô cùng hoa mỹ, đẹp mắt.

Không ngờ chính là các chiêu thức trong Long Hổ Thần Quyền đang được Phạm Văn Long tùy ý thi triển.

Bỗng lại nghe Phạm Văn Long gầm vang một tiếng:

-Thức thứ chín: Long Hổ Phong Vân Hội!!!

“UỲNH…!!!”

Một nguồn lực lượng khủng bố như núi lửa phun trào, ầm ầm vang dội.

Dòng nước khổng lồ bị đẩy thẳng lên không trung, rồi bất ngờ nổ tung tỏa ra bốn phương tám hướng. Ngỡ như một đóa sen trong suốt nở bung cánh giữa trời, lại được các tia nắng chiếu rọi vào phát ra ánh sáng bảy màu lấp lánh, tạo nên một cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.

Mặt hồ rộng lớn bỗng bị xáo động, trân mình hứng chịu một trận mưa ào ào từ trên trời đổ xuống.

Nhìn một chiêu vừa đánh ra, Phạm Văn Long thầm nghĩ: “Quả nhiên tu luyện dưới dòng thác đã cải tạo cơ thể ta đến một mức độ đáng sợ. Một chiêu Long Hổ Phong Vân Hội tuy chưa thể chân chính phát huy hoàn toàn uy lực bá đạo của nó, nhưng sức phá hoại cũng không thể xem thường.”

Đúng lúc đó, bỗng tiếng lão Kim bất chợt vang lên trong đầu:

-Ha hả… Tốt lắm, với thân thể này coi như miễn cưỡng đáp ứng được tiêu chuẩn của ta đặt ra. Từ hôm nay, con hãy bắt đầu tu luyện kỹ pháp Đẩu Chuyển Tinh Di đi thôi.

Phạm Văn Long không dám chậm trễ, vâng dạ đáp:

-Thưa vâng, con xin nghe theo lời dạy của thầy.

Phạm Văn Long hai mắt khép lại, nhẹ nhàng khoanh chân ngồi xuống. Bởi vì thân thể cơ bắp đã phát triển đến cực hạn nên tạm thời nguồn áp lực từ trong dòng thác không còn mang lại hiệu quả cao như trước nữa. Tuy nhiên Phạm Văn Long vẫn quyết định ngồi trong con thác để tu luyện, điều này rất có ích trong việc cảm ngộ thủy nguyên tố.

Đại Việt Linh Quyết vốn là một dạng linh quyết trung hòa không thiên về bất kỳ một thuộc tính nào, vì vậy Phạm Văn Long cần phải nhanh chóng nắm bắt và kiểm soát được các loại thiên địa nguyên tố, sau đó tìm cách dung hợp chúng lại với nhau. Tạm thời, riêng phong nguyên tố hắn đã có thể miễn cưỡng điều khiển, còn về hỏa nguyên tố, thủy nguyên tố và địa nguyên tố thì vẫn rất mù mờ, chưa có cơ hội để tiếp cận.

Màn đêm buông xuống.

Không gian bốn bề chỉ còn duy nhất một màu đen dày đặc.

Phạm Văn Long nhắm mắt ngồi khoanh chân trên một phiến đá, không ngừng hấp thu thiên địa linh khí, chuyển hóa thành chân linh khí đưa cả vào đan điền.

Mấy ngày gần đây, Phạm Văn Long lờ mờ cảm nhận hình như tu vi sắp sửa có sự đột phá, tiến lên Nhân vực cấp mười. Điều này làm hắn vô cùng hưng phấn, mỗi đêm đều cố gắng chăm chỉ tu luyện, mong chờ thời khắc tiến cấp.

Phạm Văn Long toàn thân thả lỏng, tâm linh trống rỗng, từ từ bước vào trạng thái huyền ảo.

Một lúc sau, hắn cảm thấy thiên địa linh khí bị hấp thu vào trong thân thể chuyển hóa thành một luồng chân linh khí cường đại, đem so với một tháng trước thì to dày hơn rất nhiều. Điều này chính là thành quả khổ luyện không ngừng của bản thân, khiến kinh mạch mở rộng, khỏe mạnh, dẫn đến quá trình hấp thụ linh khí cũng đạt hiệu suất cao hơn hẳn.

Phạm Văn Long lập tức dùng ý niệm không chế luồng chân linh khí trong thân thể không ngừng chuyển dịch chiếu theo quỹ đạo của Đại Việt Linh Quyết, sau đó rót cả vào trong đan điền.

Đột nhiên...

Phạm Văn Long cảm thấy đan điền có một luồng nhiệt hỏa thiêu đốt, mặt khác tay chân da thịt lại lạnh lẽo vô cùng, hình thành sự cảm thụ nóng lạnh rất rõ ràng. Khoảng vài hơi thở, luồng nhiệt hỏa bỏng rát trong đan điền lại đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung, thân thể cũng khôi phục nhiệt độ bình thường, như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Thần sắc Phạm Văn Long nghi hoặc nhưng chưa kịp tìm hiểu ngọn nguồn, bỗng khuôn mặt tái nhợt đi, mồ hồi theo từng dòng không ngừng rơi xuống, cả thân hình co quắp gập lại.

Ngay tại đan điền, bỗng nhiên truyền đến một sự đau đớn kịch liệt. Phạm Văn Long cắn răng cố gắng chống chịu, trong lòng không ngừng than khổ, chẳng ngờ tiến cấp Nhân vực cấp mười lại kinh khủng như vậy.

Khi còn trong Thánh viện, Phạm Văn Long từng tìm hiểu qua nên biết Nhân vực cấp mười là cột mốc cực kỳ quan trọng. Một khi đặt chân đến cảnh giới này, sẽ diễn ra quá trình đem chân linh khí ở đan điền tán nhập một lượt vào các bộ phận trong cơ thể, tạo tiền đề cho mầm mống Linh phách hình thành, cũng là chân chính bước chân vào con đường tu luyện.

Lúc này, sự đau nhức trong đan điền đột nhiên bạo phát lan ra, biến thành vô số ngọn lửa xâm chiếm thân thể, thậm chí còn chạy cả vào tận bên trong xương tủy. Phạm Văn Long bỗng thấy toàn thân ngứa ngáy vô cùng, tựa hồ có vô số con kiến đang không ngừng bò qua bò lại. Loại tra tấn này thiếu chút nữa làm cho hắn phát điên, kéo dài khoảng một canh giờ mới dần dần biến mất.

Lúc này, Phạm Văn Long mới có thể miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, bỗng thấy mồ hôi tuôn ra như suối, toàn thân bao trùm một tầng chất màu xám, hơn nữa bốc lên một mùi vị tanh hôi khó mà diễn tả.

Nhưng tất cả việc này Phạm Văn Long đều không thèm để ý, vội vàng quan sát các diễn biến đang xảy ra trong thể nội.

Hiện tại đã đến giai đoạn cuối cùng, tất cả chân linh khí nằm trong biển khí hải bỗng bị tán khai, nháy mắt đã bay tứ tung trong cơ thể rồi bất ngờ dung nhập vào kinh mạch và cơ nhục, xương cốt. Nói chính xác, cơ nhục và xương cốt của Phạm Văn Long sau khi bị đào thải tạp chất hiện đã trở lên khô hạn trống rỗng, còn nguồn chân linh khí như nước chảy cuồn cuộn, liền bị hấp thu triệt để.

Cảm giác cơ nhục đang diễn ra một sự biến đổi nghiêng trời lệch đất làm Phạm Văn Long thư sướng thiếu chút nữa kêu ra tiếng, hắn đắm chìm trong loại tư vị tuyệt vời này, mà tâm thần lại dần dần rút vào thức hải tiếp tục tu luyện Cửu Chân Tinh Thần.

Chẳng biết ngồi bao lâu, khi chút chân linh khí cuối cùng trong đan điền đã bị hấp thu sạch sẽ, rốt cuộc Phạm Văn Long cũng từ trong loại thể nghiệm tuyệt vời này tỉnh lại.

Phạm Văn Long xem xét các biến hóa trong cơ thể, hơi ngây ngốc một chút, nhưng sau đó không nói lời nào đứng bật dậy, đột nhiên nâng cánh tay lên trước người, nhất thời cảm giác thân thể hoàn toàn khác lạ, nhẹ nhàng mà hữu lực, giống như nắm giữ một nguồn sức mạnh phi thường cường đại.

Tiếp theo, Phạm Văn Long hoạt động tay chân, lại tra xét cơ thể một lần nữa, sau khi phát hiện thực không có chỗ nào không ổn, mới yên tâm đứng lên tiến về hồ nước.

Cảm thụ thứ mùi vị vương vất trên da thịt khiến hắn choáng váng mặt mày, không thể chờ đợi lâu hơn được nữa liền nghe “ùm” một cái, đã hòa mình vào dòng nước xanh biếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.