-Có tin chỉ cần nhúc nhích ta sẽ vặn gãy cổ ngươi không?
Tên học viên Nhân vực cấp mười ba chợt thấy trên cổ có một bàn tay khẽ khàng đặt lên. Nghe thanh âm vô cùng lạnh lùng, không hề chứa một tia cảm xúc, cảm nhận sự lạnh lẽo toát ra từ năm ngón tay, các dây thần kinh trong đầu hắn run lên bần bật, lại nhớ đến tràng cảnh của hai gã đồng bọn, hoảng sợ đứng im, không dám có hành động phản kháng.
Phạm Văn Long chỉ trong một chiêu đã dễ dàng khống chế đối phương, sắc mặt chẳng tỏ ra vui hay buồn, nhàn nhạt hỏi:
-Các ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây?
Tên học viên kia biết tính mệnh bản thân chẳng khác nào chỉ mành treo chuông, chỉ cần một ý niệm của người này cũng đủ khiến hắn sống dở chết dở, nên không dám giấu diếm, nuốt vội ngụm nước bọt, thành thật nói:
-Chúng ta chỉ là theo lệnh của hội trưởng mà làm thôi.
Trong đầu Phạm Văn Long chợt nhớ đến câu nói của tên học viên thứ hai, hình như có nhắc đến một tổ chức tên gọi Phục Minh? Tuy chưa biết ngọn nguồn câu chuyện ra sao, nhưng xét thái độ dám học viên này vừa biểu hiện chắc chắn cũng chẳng phải dạng tốt lành.
Phạm Văn Long hỏi thêm một câu:
-Hội trưởng của các ngươi là ai?
Tên học viên cố rướn cổ hít vài hơi, thở dốc nói:
-Là… Trần Công Minh!!!
Trong lứa tân sinh Thánh viện, ngoại trừ các tồn tại Linh cấp, thì Trần Công Minh là một cái tên khiến mọi người e dè, sợ hãi nhất. Hiện tại, hắn đã chân chính đạt đến đỉnh cấp Nhân vực, đang chuẩn bị trùng kích vào Linh cấp. Người này tính tình ngang tàng, hống hách, thường xuyên hiếp đáp những học viên khác, bởi vậy, trong Hưng Yên ký túc không một ai muốn dây vào. Mà cũng lạ, hai tên Đỗ Quan và Tập Bình vốn phụ trách nơi đây, thế nhưng với mấy chuyện ồn ào kia lại chẳng thèm quan tâm, xem ra bọn chúng đã nhận không ít lợi ích từ Trần Công Minh, nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ngay khi nghe Phạm Văn Long hỏi đến hội trưởng, tên học viên kia như mở cờ trong bụng, những tưởng nghe đến cái tên đó sẽ làm cho đối phương e dè mà buông tha cho mình, vậy nhưng hoàn toàn trái ngược với suy đoán, bàn tay trên cổ đột nhiên siết chặt hơn. Cảm thụ một luồng linh lực cuồng bạo đang thiêu đốt da thịt, tên học viên vô cùng sợ hãi, sắc mặt đỏ như quả cà chua chín, cố vùng vẫy tìm đường thoát ra. Nhưng bàn tay Phạm Văn Long kẹp cứng ngắc như gọng kìm, dù tên học viên giẫy giụa thế nào cũng vô phương tháo gỡ.
Đám người bên ngoài thần tình hoảng hốt, chẳng rõ nguyên nhân vì sao bỗng thấy Phạm Văn Long thần sắc đanh lại, đôi mắt xuất hiện hung quang đỏ hồng, sát khí khủng bố tràn ra, khiến ai nấy tim đập chân run, mồ hôi bất giác chảy ròng ròng.
Lúc này, tên học viên kia hoàn toàn bị luồng sát khí đó khống chế, hơi thở càng lúc càng yếu ớt, thân thể cơ hồ bị đông cứng lại, khí huyết có vẻ lưu chuyển chậm chạp hơn, chợt cảm thụ một hàng nước ấm nóng từ ngay hạ thân trào ra, thấm qua ống quần nhỏ tong tóc xuống mặt đất.
Ngay giờ phút sinh tử đó, bỗng thấy toàn thân nhẹ bẫng, hóa ra đã bị nhấc bổng lên. Phạm Văn Long hừ lạnh một tiếng, thuận tay quăng bừa đối phương ra xa, đồng thời quát:
-Các ngươi mau cút cả cho ta! Nếu lần sau còn dám xuất hiện ở đây thì đừng trách ta xuống tay tàn nhẫn.
Thân thể tên học viên lăn lông lốc mấy vòng, ngay cổ họng hằn năm vệt tay đỏ hỏn, không nhịn được cứ ôm cổ ho sặc sụa, lát sau mới dần hồi tỉnh, chẳng nói chẳng rằng vội vàng cúp đuôi chạy một mạch.
Chứng kiến cảnh đó, mười mấy tên học viên kia hoảng sợ, cũng nháo nhào cướp đường mà chạy, rất nhanh đã chẳng còn thấy bóng dáng của người nào.
Đợi bọn chúng hoàn toàn biến mất, Phạm Văn Long mới chậm rãi tiến về một phía, lúc quay trở lại đã thấy trên vai vác một chiếc túi vải trương phồng, chẳng rõ chứa đựng thứ gì bên trong.
Sau đó, Phạm Văn Long lại gần Đức Hùng, vui vẻ nói:
-Chúng ta về nhà thôi!
Cơ mà Đức Hùng sắc mặt ngây ngốc, đầu óc đang quay cuồng choáng váng, nhất thời chưa thể nào tin nổi những gì vừa diễn ra. Bất ngờ hắn đưa tay tát vào má một cái thật mạnh, nói:
-Con mẹ nó, không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?
Quả nhiên cái tật nói năng bộp chộp đó vẫn không cách nào thay đổi, Phạm Văn Long giơ nắm đấm, cười bảo:
-Có cần ta đánh một cú giúp ngươi tỉnh ra không hả?
Nhớ lại cảnh tượng thê thảm của ba gã học viên kia, Đức Hùng rùng mình, vội chạy đến, khoác vai Phạm Văn Long bảo:
-Thôi thôi, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Cả hai liền cười vang, sóng vai nhau trở về căn nhà của mình, bỏ lại đằng sau những tràng âm thanh ồn ào, huyên náo.
Đứng cách vị trí Đức Hùng vừa rời đi không xa, hiện lên thân ảnh của Thanh Hằng, ánh mắt nàng ta nhìn theo bóng lưng Phạm Văn Long, ẩn chứa một nét u uẩn, khó hiểu.
Về đến nhà, chưa để Phạm Văn Long có thời gian nghỉ ngơi, Đức Hùng đã kéo hắn ngồi xuống, hỏi ngay:
-Ngươi hãy mau kể cho ta nghe những sự việc xảy ra trong ba tháng qua đi. À phải rồi, nghe nói khu vực Tây Nguyên cấm địa phát sinh chuyện gì đó rất nghiêm trọng nên Thánh viện đã ra lệnh nghiêm cấm không cho bất kỳ học viên nào tiến vào. Đợi mãi không thấy ngươi trở về, còn tưởng đã bị đám linh thú xơi tái rồi chứ? Ha ha…
Nhìn bản mặt hào hứng, phấn khích của hắn, song vẫn ẩn chứa sự quan tâm chân thành, Phạm Văn Long mỉm cười, bắt đầu điểm lại hành trình đi vào Tây Nguyên cấm địa. Tất nhiên, những việc liên quan đến lão Kim và Hoàng Kim Cự Long đều bỏ qua. Phạm Văn Long rất tin tưởng Đức Hùng, chỉ là sự việc quá sức nghiêm trọng, nếu lộ ra, sợ rằng không chỉ bản thân gặp nguy hiểm mà ngay cả bạn bè cũng sẽ bị liên lụy, bởi vậy vẫn nên giữ bí mật thì tốt hơn.
Đức Hùng chăm chú lắng nghe Phạm Văn Long kể chuyện, sắc mặt biến hóa thất thường, đến đoạn Phạm Văn Long bị một đàn Huyễn Dực Giáp Trùng mấy trăm con rượt đuổi, sau đó lại bị Bảo Tùng một đao đâm tới, đánh ngã xuống vực sâu, nghiến hàm răng căm hận chửi:
-Đậu má, không ngờ lại có kiểu người lấy oán báo ân như vậy! Nếu để ta bắt gặp, nhất định sẽ một đao kết liễu hắn.
Nghe Phạm Văn Long thuật lại chỉ có vài câu đơn giản, nhưng Đức Hùng nhìn ra được sự nguy hiểm trùng trùng trong đó, nếu không phải may mắn, có lẽ từ nay về sau sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại người huynh đệ này nữa. Hắn lo lắng hỏi:
-Vết thương trên người ngươi thế nào rồi? Còn đau nữa không?
Những lời nói chân thành tựa hồ mật ngọt tưới vào lòng, bao nhiêu khổ cực bỗng chốc tan biến hết, Phạm Văn Long mỉm cười nói:
-Cũng đã lành lại rồi, hiện không còn nguy hiểm nữa.
Sau đó, Phạm Văn Long tiếp tục câu chuyện, qua thời gian một bữa cơm, cuối cùng cũng kể đến sự việc bị một tên học viên ám sát ngay trong đêm hôm qua.
Nghe xong, Đức Hùng mặt mày khó coi, suy nghĩ một chút bỗng bảo:
-Trong Tây Nguyên cấm địa, linh thú với số lượng quá lớn vốn đã áp đảo. Không thể ngờ rằng con người tại nơi đây chẳng những không đoàn kết mà còn muốn sát hại lẫn nhau.
Phạm Văn Long nhấp một ngụm nước trà, buồn bã đáp:
- Đều là do lòng tham, bọn họ muốn dễ dàng sở hữu nhiều nội đan linh thú, giết người khác trong Tây Nguyên cấm địa để cướp đồ chính là biện pháp nhanh nhất.
Khẽ thở dài ngao ngán, Đức Hùng trầm tư đánh giá:
-Ta thấy loài người chẳng khác đám linh thú là bao, ngoại trừ những tranh đua khốc liệt, còn có điểm tàn nhẫn, thủ đoạn hơn rất nhiều. Chỉ là những thứ ấy ngày thường đã được phủ thêm một chiếc áo hoa lệ bên ngoài, nên không mấy ai có thể chân chính nhận ra.
Phạm Văn Long không đáp, khẽ gật đầu đồng tình. Bỗng lại nghe Đức Hùng hỏi:
-Có phải ngươi đã đạt đến Nhân vực cấp mười hai không?
Bởi vì Đức Hùng vẫn dậm chân tại Nhân vực cấp mười, nên dĩ nhiên không thể nào nhìn ra cảnh giới thực sự của Phạm Văn Long. Chuyện này vốn cũng chẳng có gì quan trọng, Phạm Văn Long bèn thành thật trả lời:
-Hiện tại, ta vẫn đang ở Nhân vực cấp mười hai, nhưng khoảng cách để đột phá lên cấp mười ba cũng không còn xa lắm.
Thấy Phạm Văn Long công khai thừa nhận, Đức Hùng than thở:
-Ngươi đúng là một tên quái thai mà! Ông trời ơi, sao lại bất công với con như vậy??
Thực ra, Phạm Văn Long tư chất hơn người, vậy nhưng để đạt được thành quả hôm nay cũng đã trả một cái giá không hề nhỏ, nào phải do tự nhiên ban phát cho. Chỉ là, những điều ấy, Phạm Văn Long chôn chặt trong đáy lòng, không muốn nói ra mà thôi.
Đức Hùng cũng không hỏi thêm nữa, bỗng nhớ đến cảnh đám người kia bỏ chạy tán loạn như một đàn chó, ngửa cổ cười ha hả bảo:
-Cũng may mà ngươi về kịp, nếu không ta đã ăn một trận đòn no nê rồi. Nhất định là do ta ở hiền gặp lành, nên được quý nhân phù trợ. Ôi, không thể hoãn cái sự sung sướng này lại, haha…
Nhìn biểu hiện đó, Phạm Văn Long liền đoán ngay ra lý do, đợi một lát mới nghiêm túc hỏi:
-Phải rồi, rốt cuộc ở nhà đã xảy ra những chuyện gì? Tại sao đám người kia lại đến tận đây sinh sự vậy?
Không nhắc đến thì thôi, vừa nghe Phạm Văn Long hỏi tới, vẻ mặt của Đức Hùng liền tối sầm lại, vung tay đập thẳng lên mặt bàn, bức xúc kể:
-Sau khi ngươi vừa đi một đoạn thời gian, trong giới tân sinh chúng ta bỗng mọc lên một tổ chức tên gọi Phục Minh, nhân số khoảng hai, ba trăm người, đa phần đều là những thành phần bất hảo. Mười mấy tên vừa nãy đều là thành viên trong cái hội chó má đó. Cách đây vài ngày, bọn chúng kéo đến rồi ngang nhiên đòi thu của mỗi học viên một ngàn linh đồng. Ban đầu có vài học viên lên tiếng chống đối, liền bị chúng lôi ra đánh đập dã man, đến nay thương tích còn chưa bình phục. Mà bọn chúng cảnh giới đều là Nhân vực cấp mười hai, mười ba nên ở đây có ai đủ sức phản kháng? Hơn nữa, cầm đầu Phục Minh là một gã thực lực đỉnh giai Nhân vực, tên Trần Công Minh, ngoài ra nghe nói hắn còn có quan hệ thân thiết với một số học viên khóa trên nữa.
Dừng lại một chút để lấy bình tĩnh, Đức Hùng nói tiếp:
-Sau đó bọn chúng bỏ đi, tuyên bố ba ngày sau sẽ quay trở lại, nếu còn có kẻ nào không chịu đóng linh đồng lập tức sẽ quậy phá tan tành chỗ này, không cho chúng ta được yên ổn tu luyện. Hôm nay chính là ngày thứ ba, thế nên trời vừa sáng chúng đã mò tới. Trước sự uy hiếp đó, nhiều tân sinh đành cắn răng móc linh đồng ra nộp, số tiền ấy với ta không nhiều, bất quá đều là mồ hôi xương máu cha ta kinh doanh cực khổ mới có, hà cớ gì bọn chúng đòi há miệng đớp lấy? Được một lần, kiểu gì cũng sẽ có lần thứ hai, thứ ba, nếu vậy khó mà thoát khỏi cái cảnh khổ sở nhục nhã liên miên. Vậy nên ta nhất quyết không chịu, sự việc về sau thế nào thì ngươi cũng thấy rồi đấy.
Nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Phạm Văn Long tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ bọn kia cũng nhanh tay lẹ chân thật, chỉ mới vào Thánh viện có vài tháng mà đã lập ra bè phái. Nếu vậy cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ là bọn chúng dám mò đến tận cửa giở thói côn đồ, cậy mạnh hiếp yếu, thật đáng căm hận!
Đức Hùng bỗng dưng nhăn nhó, lo lắng:
-Thành viên trong cái hội Phục Minh này chẳng tốt lành gì, hôm nay ngươi xuống tay mạnh như vậy, sợ rằng bọn chúng sẽ không chịu bỏ qua đâu. Hay là chúng ta tố cáo lên Thánh viện?
Phạm Văn Long chau mày đáp:
-Tạm thời chưa đến nước ấy, cứ quan sát động tĩnh thêm vài ngày rồi tính sau. Đúng rồi, chẳng phải Thánh viện có quy định nghiêm cấm học viên tranh đấu sao?
Đức Hùng cười nhạt, xua tay trả lời:
-Cái quy định đó ai mà thèm quan tâm, tổng số học viên cả mấy vạn người, liệu Thánh viện có đủ sức kiểm soát hết hay không? Mà ta thấy, hai tên Đỗ Quan và Tập Bình chắc chắn cấu kết với đám người Phục Minh này rồi, nên bọn chúng mới dám coi trời bằng vung, ngang nhiên hoành hành bá đạo.
Càng nghe càng bực, Phạm Văn Long nghiến răng mắng:
- Hừ! Ngươi không cần quá lo lắng, chỉ cần bọn chúng dám quay trở lại, nhất định ta sẽ không tha cho bất kỳ đứa nào.
Từ trước đến nay, Phạm Văn Long cực kỳ căm hận dạng người cậy mạnh hiếp yếu, coi thường người khác như vậy. Hơn nữa, hội trưởng của Phục Minh lại là Trần Công Minh, nợ cũ thù mới, xem ra khó tránh được một trận quyết chiến rồi.
- Trần Công Minh! Ta đang đợi ngươi đến đây!!!