Tại một nơi rất rất xa, trong một căn phòng nhỏ được bày trí khá đơn sơ, đảo mắt thấy ngay một chiếc giường đặt ở góc nhà, trên đó có một người thanh niên đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều như đang ngủ say.
Chẳng biết qua bao lâu, bỗng mí mắt người thanh niên đó khẽ động, khó khăn một thoáng mới có thể mở ra. Đôi mắt đen láy đảo vài vòng, sau đó khẽ cựa người ngồi dậy, ngó nghiêng xung quanh một hồi, thần sắc người thanh niên ban đầu là sửng sốt, ngạc nhiên, lát sau lại lóe lên nét hoan hỉ tột độ.
-Xem ra ta vẫn còn sống, không ngờ dạo quanh Quỷ Môn Quan một vòng vẫn có thể trở về.
Người này không ai khác chính là Phạm Văn Long, nhớ ngày đó bị Thanh Hồng truy giết, cuối cùng vì không muốn chết trong tay đối phương liền nhảy xuống vực sâu tự sát, không ngờ nay lại xuất hiện ở đây, ngạc nhiên hơn là nhìn bộ dáng có vẻ như thương tích đã hoàn toàn bình phục.
Đột nhiên Phạm Văn Long nhớ đến chuyện gì đó, giật bắn mình nhìn về phía bàn tay trái. Nhìn thấy chiếc nhẫn màu trắng vẫn còn yên ổn nằm trên ngón cái, toàn vẹn không một vết xước hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Phạm Văn Long tháo chiếc nhẫn đưa lên ngắm nghía, sắc mặt vừa có vẻ nghi hoặc, vừa có nét tang thương vô cùng khó hiểu.
Chiếc nhẫn hình dáng rất bình thường, vốn không có nét nào nổi bật cả. Toàn thân nhẫn màu trắng ngà, điểm chú ý duy nhất là trên thân có khắc hình một cành hoa mai nở bung cánh, bởi vậy mới có tên Bạch Mai.
Nhớ đêm trước khi truyền ghế bang chủ, Cao bang chủ đã gọi Phạm Văn Long đến và trao chiếc nhẫn này cho hắn. Người nói nó là bảo vật trấn bang, chỉ được phép truyền lại cho bang chủ mỗi đời. Bí mật của Bạch Mai nhẫn nằm ở chỗ nó có công năng đặc biệt chữa lành các vết thương, tự thân hộ chủ bảo vệ tính mạng. Tuy nhiên nhược điểm của nó là cần một khoảng thời gian để hồi phục, nếu thương thế càng nặng thì thời gian càng lớn. Giống như trường hợp của Phạm Văn Long, hắn thương tích đầy người, cái nào cũng nguy cơ trí mạng, may mắn được Bạch Mai nhẫn tự động hộ chủ nhưng nếu cứ tiếp tục bị Thanh Hồng truy sát, không có thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hẳn kết cục chỉ có một, là dẫn đến cái chết mà thôi.
Ngẩn ngơ nửa buổi, trong đầu Phạm Văn Long đưa ra suy đoán: “Bạch Mai nhẫn vẫn còn đây nghĩa là ta không rơi vào trong tay của Thanh Hồng. Nhìn đồ đạc trong phòng này hẳn là làng quê nào đó, không lẽ khi rơi xuống vực được người dân cứu đưa về đây?”
Thoáng trầm ngâm hắn lại khẽ lắc đầu: “Cũng không có khả năng, tên Thanh Hồng đã sắp xếp âm mưu từ trước, há lại để ta dễ dàng thoát thân như vậy. Dù lật tung cả tình Quảng Ninh hắn cũng nhất định phải tìm cho ra ta? Hơn nữa ta rơi từ núi cao vạn trượng, thân thể này làm sao chịu nổi. Bạch Mai nhẫn tác dụng thần kỳ, nhưng một khi rơi xuống ắt sẽ tan nát như tương, không thể nào lại bình yên vượt qua như vậy được.”
Nghĩ đến cảnh cả người nát bấy, máu me tung tóe khiến Phạm Văn Long không khỏi rùng mình, mồ hôi bất giác chảy ròng ròng.
“Chuyện này khoan hãy suy đoán vội, tìm người nào đó hỏi thăm sẽ rõ ràng chân tướng ngay thôi… Nguy rồi, không tìm được ta Thanh Hồng ắt hẳn sẽ đến chỗ cha mẹ ta… Hừ! Nếu dám làm hại người thân của ta, ta cam đoan sẽ cho ngươi phải trả cái giá đắt nhất…”
Nghĩ đến kẻ kia, Phạm Văn Long toàn thân nóng bừng, đôi mắt đỏ ngầu như máu, cực kỳ đáng sợ. Đảo qua thân thể một vòng, kiểm tra các vết thương thì thấy chúng hoàn toàn biến mất, sức khỏe dường như còn tốt hơn cả trước đó khiến hắn hơi kinh nghi, tuy nhiên việc đó tạm lại, dù sao cũng may mắn sống sót, trước mắt phải gấp rút trở về Bạch bang mới là quan trọng.
-Àiiii, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh lại rồi!
Trong lúc miên man suy nghĩ xem cần thực hiện công việc ra sao, bỗng nhiên một giọng nói có phần già nua vang lên trong đầu Phạm Văn Long.
-Là ai?
Phạm Văn Long cả kinh, đưa mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Không một bóng người!
Bước xuống giường, hắn đi lại vài bước kiểm tra nhưng mọi sự đều im ắng. Xét về không gian thì căn phòng khá nhỏ, ngoài chiếc giường chỉ còn có thêm một bộ bàn ghế và hai chậu cây đặt ngay cửa ra vào. Chỉ cần liếc mắt một cái đã bao quát hết thảy, dù có người muốn ẩn nấp cũng là chuyện không thể.
Hắn đưa tay day nhẹ lên trán, thầm nghĩ có lẽ nào vừa rồi chỉ là ảo giác.
-Không cần ngó nghiêng nữa, ngươi không nhìn thấy ta đâu.
Vẫn giọng nói đó lanh lảnh bên tai, Phạm Văn Long rùng mình hoảng sợ, nghe âm thanh phát ra biết khoảng cách kẻ đó phải đến sát ngay bên mình rồi, theo phản xạ tự nhiên hắn vội vọt người tiến lên ba bước, hai tay bắt quyền đánh về sau, chợt thấy đầu quyền nhẹ bẫng, hóa ra đã tán loạn vào khoảng không.
-Không thể nào! Chẳng lẽ ta thực sự đã chết, nơi này là Âm tào địa phủ nên mới nghe được tiếng oan hồn?
Mười mấy năm qua, có sự việc nào Phạm Văn Long chưa từng trải qua, cay đắng ngọt bùi, chém chém giết giết, không phải ngươi đánh thì ta đánh… đã tôi luyện thiếu niên 16 tuổi cứng cáp, trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhưng lần này hắn thực sự kinh hoảng, mãi lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, cao giọng nói:
-Đừng có giả thần giả quỷ nữa, có giỏi hãy hiện thân đi.
Quả nhiên chỉ ít phút sau, một tiếng thở dài lại vang lên trong đầu hắn:
-Ài… Không phải ta đang nằm trên tay ngươi ư?
-Trên tay ta?
Phạm Văn Long đưa hai tay trước mặt, trên ngón cái bàn tay trái chiếc nhẫn Bạch Mai vẫn lạnh lẽo nằm yên. Hắn tháo ra, ngắm nghía thật kỹ nhưng không có chút dị động nào cả.
-Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
Hắn lầm bầm, không tin vào sự việc đang diễn ra trước mắt.
-Hiện ngươi không khám phá được nó đâu!
Lại giọng nói già nua vang lên, khiến Phạm Văn Long giật bắn mình, chiếc nhẫn đang cầm trên tay liền rơi xuống nền nhà, lăn lóc mấy vòng mới dừng lại.
Thoáng hoảng hốt, Phạm Văn Long vội nhặt chiếc nhẫn lên, giọng cực kì trấn tĩnh:
-Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ngươi là ai?
-Nhóc con! Nghe cho kỹ đây, tên ta là Nguyễn Kim. Còn ta là ai hiện ngươi chưa cần biết, đợi đến khi thích hợp sẽ cho ngươi hay.
Phạm Văn Long ngẩn ra, miệng nhắc lại cái tên xa lạ:
-Nguyễn Kim?
Người kia dường như chẳng quan tâm đến vẻ mặt đăm chiêu của hắn, nói tiếp:
-Có chuyện quan trọng này ta cần nói, ngươi có biết hiện giờ mình đang ở đâu không?
Suy nghĩ một chút, Phạm Văn Long liền đáp:
-Chắc hẳn đang ở mấy vùng ven của Quảnh Ninh hoặc các tỉnh lân cận.
Hắn vừa dứt lời, tiếng nói kia đã vang lên:
-Hừ!!! Ngươi hãy rửa tai mà nghe cho kĩ đây, hiện ngươi đang ở Linh Chiểu Tinh, cách xa Trái Đất của ngươi khoảng vài tỉ km!!!
-Cái gì???
Mới nghe Phạm Văn Long giật bắn người, nhưng chỉ vài giây sau hắn ôm bụng cười vang bảo:
-Là ta nghe nhầm hay do ngươi nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi nên cố tình trêu chọc? Khoảng cách Trái Đất đến Mặt trời mới có 150 triệu km, vậy mà ngươi dám bảo nơi này cách Trái Đất vài tỉ km, thật nực cười!!!
Nghe giọng điệu đầy vẻ chế nhạo của Phạm Văn Long, lão Kim dường như không tỏ ra khó chịu, ngược lại vẫn điềm tĩnh nói:
-Nhóc con vô tri! Vũ trụ này rộng lớn bao nhiêu, vĩ đại như thế nào ngươi tưởng lũ người Trái Đất các ngươi đã biết hết rồi sao? Mấy tên giáo sư, tiến sĩ khoa học… các ngươi thường tôn sùng cũng như ếch ngồi đáy giếng, những hiểu biết của chúng về vũ trụ này chỉ là một phần rất nhỏ thôi.
Thấy giọng điệu người bí ẩn kia tỏ ra vô cùng nghiêm túc, không phải như đang đùa bỡn, Phạm Văn Long khẽ nhíu đôi chân mày. Hắn vốn được học hành giáo dục từ nhỏ, tri thức khoa học cũng vô cùng phong phú, chẳng phải con người hàng năm vẫn bỏ ra hàng triệu đô la chỉ để tìm kiếm sự sống ở ngoài Trái Đất đó sao?
Nhưng việc này quá sức hoang đường! Song nghe giọng lão Kim bí ẩn kia không giống đang nói đùa. Không lẽ…!!!
-Thế nào! Muốn nghe rồi đúng không?
-Hừ! Vậy mời ngươi nói cho ta hiểu xem cái thế giới ngươi đang đề cập có đáng để ta quan tâm hay không?
Tuy không tin nhưng hắn cũng muốn thử nghe kẻ kia muốn nói gì, dù sao hiện tại lai lịch của đối phương vô cùng mờ mịt, khó hiểu. Hơn nữa từ khi tỉnh dậy, hắn bỗng có cảm giác rất lạ về không gian xung quanh, và ngay cả những biến đổi diễn ra trong cơ thể.
-Haha… Nhóc con không cần tỏ thái độ đó với ta, ngươi là người như thế nào ta hiểu rất rõ! Được rồi, ta sẽ dùng cách nói của người Trái Đất các ngươi để nói cho ngươi dễ hiểu. Theo như cách các ngươi vẫn gọi thì các ngươi đang sống trên Trái Đất, thuộc hệ Mặt Trời, nằm trong dải Ngân Hà. Nay ta nói cho ngươi biết Ngân Hà của các ngươi chỉ là một góc rất nhỏ trong Đại Thiên Hà này – Thái Bình Đại Thiên Hà.
Lần đầu nghe đến cái tên này khiến Phạm Văn Long mờ mịt, khó hiểu, khẽ lẩm bẩm:
-Thái Bình Đại Thiên Hà?
Lão Kim biết thắc mắc của hắn, ôn tồn giảng giải:
-Từ thuở xa xưa vũ trụ hình thành chia làm nhiều khu vực khác nhau, ngoài Thái Bình Đại Thiên Hà còn có 17 Đại Thiên Hà khác nữa. Mỗi Đại Thiên Hà vô cùng rộng lớn, đứng đầu mỗi Đại Thiên Hà đó chính là Đại Đế!!!
Tuy không đứng trước mặt nhưng Phạm Văn Long cảm nhận trong giọng nói bí ẩn kia có phần đang run rẩy, sợ hãi. Ngừng lại khá lâu, người kia tiếp tục:
-Thái Bình Đại Thiên Hà rộng lớn vô biên, mà dải Ngân Hà các người đang sống chỉ là một góc nhỏ trong đó. Trái Đất càng không cần nói đến, trong các Đại Thiên Hà những hành tinh như Trái Đất nhiều vô số, chẳng khác một hạt cát trên sa mạc là bao. Còn có việc này, Trái Đất của các ngươi hình thành khoảng 5 tỉ năm trước. Sau 4 tỉ năm hoàn thiện, sự sống bắt đầu dần xuất hiện và phát triển mạnh mẽ. Theo lý thuyết, cần phải qua vài tỉ năm nữa, khi linh khí Trái Đất hình thành và ổn định thì mới bắt đầu có sự tiến hóa đến hình thái loài người các ngươi.
-Vài tỉ năm? Không phải loài người chúng ta đã có từ hơn 500 triệu năm trước sao?
Nghe đến đây Phạm Văn Long liền thắc mắc hỏi lại. Lão Kim chẳng cần suy nghĩ lâu đáp ngay:
-Chính vì có một nguyên nhân đặc biệt nên mới có sự tiến hóa vô tình này.
-Là thiên thạch đâm vào Trái Đất??
Theo những kiến thức Phạm Văn Long từng biết thì đúng là như vậy, thế nhưng vang lên trong đầu hắn là giọng cười ha hả của lão Kim, câu nói sau đó của lão khiến hắn choáng váng:
-Haha… Thiên thạch mà đám nhà khoa học ngu ngốc thường phỏng đoán, không phải đang nằm trên nay của ngươi ư?
-Cái gì???