Khi đội ngũ của Diêu Nguyên di chuyển, tiểu đội thu thập cũng đang trở về phi thuyền Hi Vọng.
Nhiệm vụ chủ yếu của tiểu đội thu thập là thu thập các thiết bị phản trọng lực, thiết bị trong hệ thống duy trì sự sống, hệ thống tuần hoàn không khí cùng một số linh kiện, máy móc quan trọng. Mặc dù phi thuyền Hi Vọng đều có thể chế tạo các thứ này, nhưng cần rất nhiều năng lượng cùng nguyên vật liệu. Cho nên nếu có thể thu hồi, tốt nhất nên tiết kiệm.
Sẵn đây cũng nói về khoang thuyền chuyên chở, mục đích ban đầu khi chế tạo chẳng qua chỉ để vận chuyển trẻ em. Nhưng đến giờ, khoang thuyền này lại trở thành công cụ vận tải hiệu quả nhất của phi thuyền Hi Vọng. Số lượng nhiều, thao tác lái đơn giản, hơn nữa bánh xe đặc chế có thể giúp nó di chuyển dễ dàng trên mọi địa hình. Dĩ nhiên, vì tầm quan trọng của nó nên khi rơi vào tay các anh nhân viên kiểm tra chất lượng điên rồ của chúng ta, chiếc khoang thuyền vận chuyển này đã được gia cố lại, so ra kiên cố tương đương xe tải hạng nặng, thậm chí còn hơn!
Chính vì thế, sau khi thấy được hiệu quả tuyệt vời của khoang thuyền vận chuyển trong công cuộc di tản này, quân đội đã tận dụng nó làm phương tiện chuyên chở, vận tải. Thậm chí, họ còn ghi chép lại những khuyết điểm của chúng trong quá trình sử dụng, tập hợp thành một báo cáo sau đó gửi cho đội ngũ khoa học trên phi thuyền Hi Vọng.
Lúc này, đội ngũ của Diêu Nguyên vừa bắt gặp một nhóm khoang thuyền vận chuyển đang chở một lượng lớn vật liệu, máy móc. Khi thấy Diêu Nguyên, các binh lính vội vàng hành lễ, trả lời vắn tắt về tình hình hiện giờ, sau đó lên đường trở về phi thuyền Hi Vọng.
Diêu Nguyên không quá mức để tâm, mang theo bốn người còn lại tiếp tục đi về tầng hai của căn cứ. Trên đường, Diêu Nguyên giải thích cho Niệm Tịch Không biết nhiệm vụ của nàng – từ tầng hai thông báo tin tức cho mọi người ở tầng ba.
Bởi vì…phương pháp truyền tin này vốn không dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Nó dùng bài hát để tạo ra cảm xúc, rồi truyền cảm xúc đó cho mọi người chung quanh. Tức là khi Niệm Tịch Không cảm thấy yêu, hận, đau khổ…thì những người chung quanh cũng cảm thấy như thế. Nói cách tương đối, phương pháp này khó truyền tin chính xác được. Ít nhất, nó không có cách nào biểu đạt chính xác những từ như “chế tạo thiết bị liên lạc” hoặc “tìm cách liên lạc với bên ngoài”.
Chính vì thế, muốn các nhân viên tầng ba chế tạo thiết bị liên lạc thì không thực tế cho lắm. Bởi cái này cần hiểu biết về kỹ thuật công nghệ nhất định. Nếu có cách truyền tin vào có thể miễn cưỡng hướng dẫn bọn họ chế tạo. Nhưng nếu không thể truyền tin chính xác, không nói tới việc bọn họ có hiểu không, chỉ riêng việc kỹ thuật chế tạo cũng là một vấn đề…Đơn giản vì tầng ba không có nhà khoa học.
Do đó, kế hoạch ban đầu dùng Niệm Tịch Không truyền tin đã bị hủy bỏ. Nhiệm vụ của nàng bây giờ là trấn an những người bị kẹt, để họ bình tĩnh lại. Đặc biệt là lúc thiết bị khoan chạm đến tầng ba, không để cho bọn họ hoảng loạn.
Thực ra, đã mười ba tiếng trôi qua từ khi xảy ra động đất khiến cho lối vào tầng ba bị bịt kín. Dung dịch thuốc cùng axit mạnh bên trong chắc hẳn đã phải thay một lần, thậm chí có khi phải thay tới hai lần. Không còn nguyên vật liệu năng lượng thay thế, hơn nữa mất liên lạc với bên ngoài hơn mười tiếng. Có trời mới biết tình hình bên trong ra sao.
Diêu Nguyên dẫn mọi người đi đến một nơi khá rộng rãi tại tầng hai, những binh lính phụ trách nơi đây cùng thành viên đội Hắc Tinh cũng tập hợp lại. Không ai dài dòng, lập tức báo cáo tình hình căn cứ cho Diêu Nguyên, đặc biệt là tiến độ khoan.
-..Thiếu tá, đã khoan được hơn nửa đường, nhưng chúng ta gặp phải rắc rối.
Người phụ trách việc khoan vừa thấy Diêu Nguyên đã nói.
Sau đó, hắn đưa cho Diêu Nguyên một sơ đồ, nói tiếp:
-Lúc trước, việc khoan rất thuận lợi, tất cả như kế hoạch. Nhưng, khi chúng ta sắp khoan tới tầng ba thì gặp phải vấn đề…
Diêu Nguyên nhìn sơ đồ trên tay, thật lâu sau mới hỏi:
-Ông nói vết nứt đã mở rộng à?
Người phụ trách gật đầu xác nhận, trả lời:
-Đúng, các vết nứt ở khu vực nham thạch giữa tầng hai và tầng ba đang mở rộng. Bởi việc khoan tác động lực lên tầng nham thạch, khiến cho vết nứt bên trong càng lúc càng to. Chúng tôi lo rằng, nếu tiếp tục như vậy không chừng…
Diêu Nguyên trầm mặc một lát, rồi gọi Trương Hằng lại, nói cho hắn biết tình hình sơ bộ, rồi thở dài:
-Ta không còn nghĩ ra được biện pháp nào khác. Việc khoan xuống tầng ba bắt buộc phải thực hiện. Thời gian cấp thiết, ngoài trừ cách này chúng ta đã không còn cách nào khác để cứu những người bên dưới. Cho nên, chúng ta buộc phải tiếp tục khoan xuống…Trương Hằng, nhờ ngươi sử dụng khả năng dự đoán nguy hiểm của mình. Lần này, thời gian sử dụng kỹ năng tân nhân loại có thể sẽ kéo dài tới mấy tiếng đồng hồ…
Trương Hằng lập tức thực hiện động tác chào, nở nụ cười, nói:
-Thiếu tá…Đội trưởng, ngài biết ta mà. Ta trừ khả năng dự đoán nguy hiểm ra, ta chẳng còn biết làm gì cả. Nếu ngay cả năng lực cuối cùng này còn không được sử dụng, vậy ta có khác gì người vô dụng đâu, có khác gì tên lưu manh hồi xưa. Cho nên, ngài cứ yên tâm giao nhiệm vụ này cho ta!
Diêu Nguyên vỗ vỗ bả vai Trương Hằng, rồi đi qua hắn. Lúc Diêu Nguyên lướt qua, Trương Hằng phảng phất nghe được một thanh âm thì thầm.
-Không, ngươi còn có chúng ta. Trương Hằng, ngươi chính là một thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh.
-Tiếp tục khoan xuống dưới.
Diêu Nguyên không hề đi theo Trương Hằng, bởi sẽ có hai binh lính tự động theo sát hắn, hỗ trợ nếu hắn hôn mê do dùng năng lực quá độ. Những điều này không cần Diêu Nguyên lo lắng.
Hắn đi tới bên cạnh Niệm Tịch Không, sau đó ôn hòa nói với cô bé trước mặt:
-Niệm Tịch Không…Ta có thể gọi em là Tiểu Không được không? Tiểu Không, em cũng nghe thấy đấy. Tình hình bây giờ cơ bản là thế, căn cứ dưới đất đã không còn an toàn nữa. Dưới chân chúng ta là hơn ba ngàn người đang chờ cứu viện. Bọn họ hiện giờ rất sợ, sợ hãi, đói khát và lạnh lẽo. Không khí đã gần hết, bọn họ đã không còn đường sống nữa, chỉ còn trông cậy vào chúng ta…
Tiểu Không, em không phải binh lính, mà chỉ là một người dân bình thường. Tuy trong vũ trụ tăm tối này, cái chết hay tai nạn chắc không phân biệt người tốt hay xấu, binh lính hay dân thường. Nhưng bây giờ, ta cho em một cơ hội lựa chọn…Em có thể lựa chọn trở về, trở về phi thuyền Hi Vọng. Bởi vừa rồi em cũng nghe người phụ trách nói rồi, khi vết nứt trong tầng nham thạch mở rộng, nếu tiếp tục khoan sẽ rất nguy hiểm, có thể khiến cho cả tầng hai sụp đổ.
Ta cho em một cơ hội lựa chọn, em có thể trở về phi thuyền Hi Vọng hoặc ở lại, giúp đỡ hơn ba ngàn người bị mắc kẹt kia, em có thể chọn…Hãy lựa chọn cẩn thận, bởi điều này liên quan trực tiếp đến tính mạng của em.
Niệm Tịch Không cúi đầu xuống, nhưng bất chợt ngẩng lên, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhưng sâu lắng nhìn Diêu Nguyên. Thật lâu sau, nàng khẽ gật đầu, ấp úng nói:
-Em nghĩ…em nghĩ sẽ ở lại giúp ngài.
Diêu Nguyên thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói:
-Như vậy em bắt đầu hát đi. Đúng rồi, nhớ lại phải tiến vào trạng thái thần bí kia rồi mới hát. Cố gắng để cho tiếng hát truyền đến những đốm sáng đại diện cho những người bên dưới, mà không truyền đến những người ở tầng hai...Bởi tiếng hát của em khá đặc biệt, có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc của chúng ta. Tạm thời ngắt thiết bị liên lạc đi, chỉ hát cho những người ở tầng ba nghe thôi, em có thể làm được không?
À, em nên hát bài hát nào đó mà có tác dụng trấn an, khiến cho tinh thần bĩnh tĩnh lại. Sau hát xong bài này, em có thể hát tiếp bài hát về việc tìm cách liên lạc…Cái này hơi khó, như vậy hát bài về tìm kiếm hoặc là tình hữu nghị cũng được, vân vân…Để cho những người bị mắc kẹt tìm cách liên lạc với chúng ta.
Niệm Tịch Không chần chờ một lát rồi gật đầu. Sau đó, nàng tắt thiết bị liên lạc bên trong bộ đồ du hành vũ trụ, mở miệng nói. Quả nhiên, Diêu Nguyên không hề nghe được nàng đang nói gì.
Tiếp đó Diêu Nguyên dùng miệng ra hiệu cho Niệm Tịch Không, ý bảo nàng có thể bắt đầu hát.
Niệm Tịch Không cũng không hát ngay mà nhắm mắt lại, để cho mình từ từ tiến vào trạng thái thần bí kia. Bốn bề chợt trở nên yên tĩnh, con người, đồ vật dường như đều biến mất, tất cả chỉ còn lại một không gian tối đen, lạnh lẽo, đầy sự nguy hiểm. Nơi đây, chỉ mình Niệm Tịch Không xuất hiện, không, nói là nàng thì hơi không hợp lý lắm, mà chỉ là một quả cầu sáng thôi.
Dần dần, khi Niệm Tịch Không chìm vào trong trạng thái thần bí này, xung quanh chợt xuất hiện thêm mấy quả cầu sáng nữa, trong đó có một quả cầu lớn nhất, tựa như mặt trời phát ra ánh sáng chói chang. Quả cầu sáng đại diện cho Niệm Tịch Không lập tức bay đến bên cạnh quả cầu lớn này, hi vọng có thể tìm được sự bảo vệ.
Đây có thể coi là lần đầu Niệm Tịch Không tiến vào trạng thái này lâu nhất. Dần dần, trừ các quả cầu thì rất nhiều đốm sáng nhỏ như viên bi hiện lên. Chẳng qua, những đốm sáng kia rất mờ nhạt, so với các quả cầu quả thật quá nhỏ bé, trông như sắp biến mất đến nơi.
-Đừng sợ, xin đừng sợ. Ta sẽ hát cho các ngươi nghe, trên đây vẫn còn rất nhiều người đang nỗ lực hết sức mình vì các ngươi…Còn có ông ấy nữa, ông ấy cũng ở đây. Cùng các ngươi đồng sanh cộng tử, cho nên…
Xin đừng sợ hãi, ông ấy tuyệt sẽ không vứt bỏ mọi người!
Trong khoảng không yên tĩnh này, Niệm Tịch Không phảng phất cảm thấy mình đang trải nghiệm cảm giác ấy trong quá khứ. Khi đó, sau một vụ tai nạn xe cộ, nàng đã thành người sống thực vật tới 3 năm. Trong những năm tháng cô đơn ấy, nàng chỉ có thể dùng tiếng hát để an ủi linh hồn của mình, giảm bớt nỗi đau, sự cô đơn và sợ hãi…
-Hát lên đi, ta sẽ hát vì các ngươi…
Lúc này, đã 14 tiếng trôi qua từ khi xảy ra cơn động đất. Đội ngũ cứu hộ đã khoan đến tầng ba, sau đó là tiến hành việc cách ly chân không, chuyển đồ du hành vũ trụ, thiết bị liên lạc, thuốc và axit mạnh dùng cho lò phản ứng tinh thạch…