-Vũ khí Gauss! A!
Thấy viện quân, Ưng, Hắc Thiết và Nhâm Đào ba người thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, bọn họ đã rất mệt mỏi rồi, không sai, trang phục chiến đấu giúp cho bọn họ có sức chiến đấu dũng mãnh không gì sánh nổi. Không phải là
một địch mười, một địch trăm mà cơ hồ một địch cả vạn. Gần như tung
hoàng không đối thủ trên chiến trường.
Nhưng đồng dạng, thể lực tiêu hao cũng rất lớn. Trước đây, khi diễn tập
còn không để ý tới, nhưng tới thực chiến, chỉ chưa đầy 10 phút ngắn
ngủi, bọn họ đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Đây là một dấu hiệu vô cùng
nguy hiểm, bởi nếu chiến đấu thêm 10 phút nữa, bọn họ có thể sẽ gục ngã, qua 5 phút tiếp theo là chết do kiệt sức!
Vì vậy, khi thấy viện quân, ba người đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không
đợi bọn họ thở phào, hai phi thuyền vận chuyển đã nổ tung giữa bầu trời. Ba người cảm thấy đầu óc choáng váng, Ưng và Hắc Thiết thì tức giận,
còn Nhâm Đào là tuyệt vọng.
Đám con quái vật kinh tởm này lại có thể biến bộ phận cơ thể thành vũ
khí Gauss? Dùng kỹ thuật từ trường gia tốc viên đạn, làm cho nó đạt tới
tốc độ kinh khủng của súng Gauss?
Nhắc tới đây, chiếc phi thuyền quái vật trên vệ tinh số hai kia không
phải có lò phản ứng nhiệt hạch sao? Với cường độ nhiệt độ và hàm lượng
kỹ thuật của nó, đó là thứ không thể nào tồn tại trong cơ thể một sinh
vật sống được. Bởi không có một loại tế bào nào có thể chịu được nhiệt
độ lên tới mấy vạn độ C, mấy chục vạn độ C…
Nhưng lò phản ứng nhiệt hạch kia có tồn tại, thậm chí chiếc phi thuyền
quái vật kia còn có hạt Genesis. Các thứ này không thể nào tự dưng mà
sinh ra trong cơ thể sinh vật sống được. Theo thực lực của phi thuyền Hi Vọng hiện giờ, cho dù gặp phải các loại quái vật, người ngoài hành tinh trong tiểu thuyết, phim ảnh giả tưởng…Thì cho dù tới bao nhiêu giết bấy nhiêu, đông hơn cũng không sợ!
Nhưng ở đây, vấn đề là… không sợ quái vật quá nhiều, chỉ sợ bọn chúng có nền khoa học kỹ thuật tiên tiến…
Lúc này, Nhâm Đào đã tuyệt vọng. Khi đối diện với số lượng quái vật vô
tận, hơn nữa còn có kỹ thuật của cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn trợ
giúp, thêm vào việc quân đoàn vũ trụ mạnh nhất trên phi thuyền Hi Vọng
hi sinh…Tình hình như thế, trừ phi phi thuyền Hi Vọng mạo hiểm bỏ qua sự quấy nhiễu của trọng lực, tiến hành bước nhảy không gian chạy trốn. Bởi nếu không, thì cuộc chiến này là cuộc chiến không thể chiến thắng,
không, đúng ra phải là không thể trốn thoát.
Điểm quan trọng khác, nếu đường hầm này rơi vào tay bọn quái vật, như
vậy nếu không lập tức sử dụng bước nhảy không gian, phi thuyền Hi Vọng
sẽ bị bọn chúng tấn công và hủy diệt, không hề có con đường thứ hai để
thương lượng. Cho nên, biện pháp tốt nhất là dựa vào chi bộ đội tinh
nhuệ nhất chiếm lĩnh địa hình, giữ vững cứ điểm tạo cơ hội cho lực lượng phòng vệ trên phi thuyền Hi Vọng bố trí chiến trận, công sự phòng thủ,
dùng vũ khí hạng nặng mở rộng nơi chiếm đóng. Như vậy, phi thuyền Hi
Vọng mới có cơ may thoát khỏi mặt đất, bay lên không gian….Nhưng, chi bộ đội tinh nhuệ đã bị hủy diệt.
Nói cách khác, loài người căn bản không thể thực hiện chiến lược đó nữa. Bởi chỉ cần vừa ra khỏi đường hầm, sẽ bị đám quái vật tấn công đến
chết! Loài người cũng sẽ diệt vong!
Em gái của mình, em ấy sẽ chết sao? Như cái đêm ấy, cái đêm mà ba mẹ đã chết…
-Không!
Lúc Nhâm Đào tuyệt vọng thì trong đám đổ nát còn sót lại của hai chiếc
phi thuyền vận chuyển, vô số bóng người loạng choạng bò dậy. Trên trang
phục chiến đấu của bọn họ trừ chút nám đen ra, không có vết thương nào
cả. Rõ ràng, vũ khí Gauss của đám quái vật đã bị vòng bảo hộ điện từ
trên trang phục chiến đấu vô hiệu hóa, mà bản thân thân bộ trang phục
này cũng dư sức ngăn cản sức phá hoại từ vụ nổ…Điều khiến cho Nhâm Đào
cảm thấy may mắn là, do vấn đề công suất nên phi thuyền vận chuyển này
không hề sử dụng lò phản ứng hạt nhân hoặc lò phản ứng nhiệt hạch mini
làm động cơ, chỉ sử dụng thiết bị phát điện cao điện từ dung lượng cao,
cho nên vụ nổ không mãnh liệt lắm.
Vương Quang Chính đang nằm dưới một đống kim loại, khi gạt bỏ đám đó đi, bàng hoàng một lúc mới phục hồi tinh thần. Ngay lập tức hắn vội đứng
dậy, quát:
-Chiến đấu! Ba người thành một tiểu đội, tản ra. Mỗi ba người thành một tiểu đội! Chiến đấu!
Nhưng trừ các binh lính trong phạm vi một mét xung quanh Vương Quang
Chính ra, còn lại đều không nghe được gì cả. Vụ nổ kia quá đột ngột, cho nên đại đa số còn đang thất thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dù
sao, phần lớn binh lính trong quân đoàn vũ trụ chỉ mới trải qua mấy
tháng huấn luyện quân sự, bao gồm các tân nhân loại và chuẩn tân nhân
loại mới trong đợt sốt cao thứ hai. Có thể nói, mấy tháng trước, bọn họ
chỉ là người bình thường.
Vương Quang Chính không còn cách nào khác, nói với mọi người xung quanh:
-Những ai đứng gần ta, làm theo mệnh lệnh, ngay.
Những người đứng gần đều là chuẩn tân nhân loại, bọn họ thất thần cho
đến khi Vương Quang Chính gầm lên lặp lại mệnh lệnh, mới nhớ tới thành
quả huấn luyện sau mấy tháng, theo bản năng đáp:
-Rõ, thưa trưởng quan!
Vương Quang Chính lập tức lao đi. Tuy hắn không phải là tân nhân loại
hay chuẩn tân nhân loại, nhưng cũng là đội phó trong tiểu đội đặc chủng, tố chất thân thể vượt xa người bình thường. Trang phục chiến đấu tăng
tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh. Hắn chạy vòng quanh đống phế tích
của hai phi thuyền vận chuyển, mỗi khi gặp một binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ đều rống lớn mệnh lệnh lúc trước. Xong lại tiếp tục chạy về
hướng khác. Cứ như vậy, khi hắn chạy xong một vòng thì đã có hơn 40, 50
binh lính cầm kiếm chấn động sóng cao tần lao về đám quái vật. Dĩ nhiên, trong đó phần lớn lão binh trong tiểu đội Hắc Tinh hoặc các binh lính
khác. Còn các tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại tay mơ thì vẫn ngơ
ngác đứng tại chỗ, không biết nên làm gì cho phải. Có người còn học năm
chuẩn tân nhân loại trong tiểu đội giám thị, phí sức lấy súng Gauss ra,
bắn liên hồi.
Hàn quang trong mắt Vương Quang Chính càng lúc càng đậm, hắn không chần
chờ, dẫn theo vài binh lính loại lúc đầu đứng gần mình đi tới năm tên
chuẩn tân nhân loại thuộc tiểu đội giám thị kia. Hắn một tay cầm kiếm
chấn động sóng cao tần, hét lớn:
-Binh sĩ! Cầm vũ khí cận chiến của mình lên, hiện tại chúng ta cần xung
phong! Theo sự hướng dẫn của đội trưởng tân nhân loại, xung phong cùng
bọn họ!
-…
Năm chuẩn tân nhân loại còn may mắn sống sót trong tiểu đội giám thị
đương nhiên nhận ra Vương Quang Chính. Đùa sao, đó là phó hạm trưởng
trên phi thuyền Hi Vọng, là sĩ quân cấp tá thứ hai trong quân đội, là
người kế nghiệp do đích thân Diêu Nguyên chỉ định, muốn không nhận ra
cũng khó. Lúc này, sắc mặt của năm chuẩn tân nhân loại kia trắng bệnh,
có người còn đang nhìn vào bên trong trang phục chiến đấu, tựa hồ đang
ói.
-Nhưng, đám quái vật kia…
Năm chuẩn tân nhân loại kia đều chần chờ, một người trong đó hơi lớn tuổi, thân hình có vẻ cường tráng, hắn cắn răng nói:
-Bọn chúng đông quá. Chúng ta chiến đấu chỉ phí công thôi, ta không đi…
-Xoát!
Khóe mắt Vương Quang Chính tóe lửa, đột ngột vung thanh kiếm chấn động
sóng cao tần chém thẳng vào bên hông người vừa nói chuyện. Mấy tiếng
soạt soạt vang lên, cho dù bộ trang phục chiến đấu có sức phòng hộ cao
như thế nào, nhưng dưới thanh kiếm có sức chấn động siêu cao, vẫn bị
chém thành hai mảnh!
-Binh sĩ! Đây là chiến trường! Là quân lệnh! Ta tuyên bố ngươi là đào binh, hiện tại dùng điều lệ quân đội khẩn cấp xử tử ngươi!
Khuôn mặt Vương Quang Chính dữ tợn, máu tươi văng tung tóe lên trang
phục chiến đấu của hắn. Máu đó là từ vết chém đứt ngang người của chuẩn
tân nhân loại kia, mà người đó vẫn chưa chết ngay, thanh âm giãy dụa
trước khi chết của hắn vang vọng khắp nơi…Bởi vì trang phục chiến đấu đã bị cắt đứt, cho nên thanh âm của hắn đã có thể truyền ra không khí.
Các binh lính còn lại ngây ngốc khác, bàng hoàng nhìn về phía này, nhìn
Vương Quang Chính chém chết một binh lính, si ngốc nhìn hai mảnh thân
thể đang giãy dụa trên mặt đất. Đầu óc của bọn họ trống rỗng, thậm chí
căn bản không còn nhớ nơi đây là chiến trường.
Còn bốn chuẩn tân nhân loại khác trong tiểu đội giám thị, bọn họ đã bị
hù đến vỡ mất. Theo bản năng, bọn họ đồng loạt giơ súng Gauss lên nhắm
thẳng vào Vương Quang Chính. Nhưng Vương Quang Chính không hề sợ sệt,
chỉ từng bước từng bước tiến về trước, khiến cho bọn họ liên tục lui về
sau, thậm chí ngay cả dũng khí bóp cò cũng không có.
-Cầm kiếm chấn động sóng cao tần của các ngươi! Xung phong! Nếu không,
ta sẽ xử tử các ngươi vì tội đào binh! Đồng thời báo cho người nhà các
ngươi biết, các ngươi là đào binh, là một lũ chết nhát! Cái chết của bọn ngươi là một nỗi ô nhục!
Trong lúc nói, Vương Quang Chính không giơ thanh kiếm trong tay mình lên mà khẽ phất tay ra hiệu cho phía sau. Những binh lính đi theo bừng
tỉnh, vội vàng lấy vũ khí ra nhắm vào bốn chuẩn tân nhân loại thuộc đội
giám thị.
Một người trong đó tựa hồ là lão binh, lớn tiếng quát:
-Các ngươi muốn làm gì? Bỏ vũ khí xuống! Con mẹ nó, muốn làm phản à? Bỏ vũ khí xuống?
Bốn chuẩn tân nhân loại kia cũng vì bị dọa nên mới giơ súng lên, khi
nghe tiếng rống mới bừng tỉnh lật đật bỏ súng xuống. Một người trong đó
vội vã nói:
-Thiếu tá, chúng tôi lập tức đi ngay, xung phong ngay, chúng tôi không phải là đào binh!
Nói xong, người đó vội vàng rút thanh kiếm chấn động sóng cao tần ra, hét to lao về phía chiến trường.
Ba chuẩn tân nhân loại khác, thấy thế cũng vội vàng lấy thanh kiếm chấn
động sóng cao tần ra, theo sát người kia lao về chiến trường.
Lúc này, Vương Quang Chính mới mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn về các binh
lính còn lại. Ánh mắt hắn lóe lên sát khí kinh khủng, tựa như một con
sói hung ác đang nhìn vào con mồi. Các binh lính đi theo Vương Quang
Chính mới hoảng hồn, vội vàng bắt chước theo bốn chuẩn tân nhân loại
trước, lấy thanh kiếm chấn động sóng cao tần ra lao về phía chiến
trường.
Các binh lính còn ngơ ngác xung quanh đống phế tích thấy thế mới bừng
tỉnh. Không ai dám can đảm đứng ngơ ngác nữa, vội vàng lấy thanh kiếm
chấn động sóng cao tần ra, bắt chước mọi người xung phong về trước. Nếu
nhìn từ trên xuống, có thể thấy vô số các hạt xanh nhỏ lao thẳng về đám
quái vật chi chít đối diện. Tuy số lượng của các hạt xanh cực ít, nhưng
bọn họ đi đến đâu là như nước nóng chạm phải băng tuyết, đi tới đâu là
cắt thẳng đội hình của đám quái vật, lan rộng ra.
Vương Quang Chính lúc này mới có cơ hội thở dốc. Thực ra, chỉ riêng việc chạy như thế đã khiến hắn hơi mệt mỏi rồi. Không ngờ, một người bình
thường khi sử dụng trang phục chiến đấu lại dễ dàng kiệt sức như vậy.
Chợt có một binh lính đi về phía hắn, Vương Quang Chính nhìn tên lính
này với vẻ cảnh giác, đồng loạt theo bản năng hét lớn:
-Binh sĩ, xung phong!
-Được rồi, đừng có rống như vậy. Ta nghe được mà.
Người này chính là Nhâm Đào, hắn kiệt sức đi tới bên cạnh Vương Quang Chính, nói:
-Hảo khí phách. Tôi bắt đầu hiểu vì sao Diêu Nguyên lại lựa chọn ngài là người nối nghiệp rồi…Yên tâm đi, trận này chúng ta sẽ thắng. Ngài mới
lên tới, sợ rằng không rõ lực chiến đấu của binh đoàn vũ trụ. Chỉ cần có viện binh, hơn nữa tham chiến thì trận chiến đầu tiên này…
Chúng ta đã thắng!