Thích Hiểu Điểu cũng không để chuyện của Zero trong lòng. Mấy ngày nay,
hắn mải vui chơi, hoặc tham gia huấn luyện quân sự ở tầng thứ năm, không có gì bất thường phát sinh cả.
Năm ngày sau việc đó, vào buổi tối, phi thuyền Hi Vọng lại thực hiện một bước nhảy không gian mới. Nhưng chuyện này không khiến ai quan tâm, phi thuyền Hi Vọng sớm đã thực hiện hơn trăm lần bước nhảy không gian, chưa lần nào có điều gì không may. Huống chi, nếu có sự cố như lọt vào hằng
tinh, sao Neutron hay là lỗ đen vũ trụ gì gì đó. Thì đó cũng là chuyện
xảy ra trong chớp mắt, lo lắng làm gì cho mệt.
Cứ như vậy, mọi người đều duy trì nếp sống bình thường, đặc biệt từ lúc
kỹ thuật gia tốc thời gian bằng lực từ trường được áp dụng, khiến cho
mùa thu hoạch tăng vọt, giá tiền các loại xa xỉ phẩm cũng giảm xuống.
Bánh ngọt, rau xanh, thịt trứng, đủ loại thực phẩm xuất hiện, hơn nữa
thêm các sản phẩm phụ gia như phô mát, mứt, nước hoa quả…khiến cho thực
đơn mỗi nhà phong phú hơn gấp bội. Hầu như nhà nào cũng có thể ăn thịt
mỗi ngày, tuy chuyện này xem ra chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ít nhất cũng
chứng tỏ mức sống của người dân nhảy vọt lên một mức mới. Ít nhất, các
tông giáo tuyên bố giáo lý gì gì đó về ngày phán xét đều đã biến mất
tăm.
Như vậy, một bước nhảy không gian mới…
Rầm rầm, một tiếng vang lớn, cả phi thuyền Hi Vọng tựa như gặp phải trận động đất, vô số vật dụng dân sự trong phòng gia đình đổ vỡ, thậm chí là các dụng cụ thí nghiệm quan trọng cũng bị rơi vỡ không ít. Bất quá,
cũng may lúc này là ban đêm, trừ một số ít nhân viên còn đang làm việc,
hầu hết mọi người đều đã trở về nhà nghỉ ngơi. Nhưng dù vậy, trong mấy
phòng thí nghiệm ở tầng bốn cũng đã xuất hiện hỏa hoạn, khắp nơi vang
lên tiếng còi cảnh báo.
Không riêng gì tầng bốn, ba tầng dưới cùng cũng rơi vào hoảng loạn.
KHông ai biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết trước mắt bọn họ gặp
phải sự cố gì. Tại sao bước nhảy không gian lần này lại xuất hiện trận
động đất lớn như vậy? Không lẽ phi thuyền đã bay đến gần một hành tinh
có lực hút cực lớn? Hay là sự cố gì đó đáng sợ hơn?
Mọi người cảm thấy hoảng loạn.
Cùng lúc đó, trong phòng chỉ huy, Diêu Nguyên vẫn đang ngồi chờ kết quả
của bước nhảy không gian. Trận động đất xuất hiện khiến cho hắn ngã
nhào, đồ đạc rơi tung tóe. Một lát sau, Diêu Nguyên chật vật đứng dậy,
rống lớn:
-Thiết bị thăm dò siêu từ lập tức khởi động, đồng thời kiểm tra tình
hình trong toàn bộ phi thuyền, chuyện gì xảy ra! Nhanh lên, báo cáo cho
ta biết chuyện gì đã xảy ra.
Đồng thời, hắn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài vẫn là một màu đen
nhánh, nhưng đó không phải là bóng tối thường gặp trong vũ trụ, mà giống như bùn đất hơn…Bùn đất?
Không đợi cho Diêu Nguyên suy nghĩ, thiết bị thăm dò siêu từ đã khởi
động. Một đồ hình 3D lập tức hiện ra trên bục của phòng chỉ huy.
Trên hình ảnh, là một chiếc phi thuyền có hình dạng chiếc đũa, bị kẹp
giữa một khối nham thạch. Xung quanh hầu như không có khe nứt nào đáng
kể, chỉ có vết nứt nho nhỏ. Đồ hình 3D này vẫn đang lan rộng, từ từ trải dài ra, cuối cùng thì toàn bộ quang cảnh hiện ra trước mắt…
Phi thuyền Hi Vọng đang bị mắc kẹt bên trong một hành tinh!
-…Bước nhảy không gian đưa chúng ta vào bên trong một hành tinh? Chúng ta còn sống sao?
Diêu Nguyên kinh ngạc hỏi, tiếc là xung quanh không có ai trả lời câu hỏi của hắn.
Vào lúc 8h tối cùng ngày, trong phòng họp ở tầng năm, các nhà nghiên
cứu, các tiểu tổ liên quan, thêm vào giới quân đội tức tối tập họp. Cho
đến khi Diêu Nguyên đi vào trong phòng, hắn lập tức nêu rõ vấn đề theo
tác phong từ trước giờ:
-Chắc mọi người đã biết tình hình. Đúng vậy, khi thực hiện bước nhảy
không gian chúng ta lại gặp phải rắc rối. Đó là việc chúng ta xuất hiện
bên trong lòng một hành tinh. Hơn nữa, theo như tin tức mà ta thảo luận
với vài nhà địa chất học, khối nham thạch bao bọc chúng ta không hề có
khe nứt nào. Nhưng khi phi thuyền Hi Vọng xuất hiện, khối nham thạch này là xuất hiện một khoảng trống vừa vặn với phi thuyền Hi Vọng chúng ta.
Xin nhắc lại, là vừa vặn với kích thước của phi thuyền Hi Vọng, không
lớn không nhỏ, vừa đủ bao bọc lấy phi thuyền này.
Phía sau Diêu Nguyên, một đồ hình 3D hiện lên, diễn tả lại hoàn cảnh
xung quanh của phi thuyền, cũng như khối nham thạch đang bao bọc lấy phi thuyền.
-Ta muốn biết tại sao? Hai câu hỏi tại sao, thứ nhất, tại sao chúng ta
còn sống? Theo như giả thuyết mà các nhà khoa học lúc trước đưa ra, nếu
như bước nhảy không gian đưa chúng ta vào nội bộ vật chất, như vậy sẽ có sự kết hợp nguyên tử giữa cơ thể chúng ta và vật chất này. Như vậy, có
phải hay không lý ra cơ thể chúng ta đã bị nham thạch hóa? Câu hỏi thứ
hai, tại sao không thể tiếp tục thực hiện bước nhảy không gian? Có một
nhà khoa học đã cảnh báo, không thể thực hiện bước nhảy không gian nữa,
vì sao?
Nói xong, Diêu Nguyên nhìn về hơn một ngàn người bên dưới.
Lúc này, một người đứng lên, nhanh chóng đáp lời:
-Hạm trưởng, vấn đề thứ nhất ta có thể trả lời cho ngài. Đầu tiên, kỹ
thuật bước nhảy không gian vẫn là một câu hỏi lớn với giới khoa học
chúng ta. Chúng ta hiện tại không thể nào hiểu cũng như phân tích nó
được, nó không phải kỹ thuật “Worm hole”, cũng không phải kỹ thuật bẻ
cong không gian, cũng không phải kỹ thuật cánh cổng không gian, mà là
một thứ hoàn toàn khác…Tiểu tổ của chúng tôi cho rằng, khi phát động kỹ
thuật này, một lượng vật chất tương đương sẽ bị hoán đổi. Giả dụ như A
là chúng ta, muốn đi tới nơi có chứa B, bất kể B là loại vật chất gì, kể cả lỗ đen vũ trụ, thì lượng vật chất của A sẽ tiến hành hoán đổi một
lượng vật chất tương đương với B. Đó cũng là giả thuyết duy nhất có thể
giải thích vì sao chúng ta xuất hiện bên trong khối nham thạch, nhưng
vẫn còn sống.
Diêu Nguyên gật đầu:
-Vấn đề này chắc phải chờ nền khoa học của chúng ta tiến bộ mới có lời
giải cụ thể được, vậy còn vấn đề thứ hai thì sao? Tại sao không thể tiến hành bước nhảy không gian lần nữa? Mọi người biết độ sâu mà phi thuyền
Hi Vọng đang ở là bao nhiêu không? Theo như thiết bị thăm dò siêu từ thu thập được, phi thuyền Hi Vọng đang ở độ sâu 4000 mét. Hay nói cách
khác, muốn đem phi thuyền Hi Vọng lên mặt đất cần phải đào ra một cái
hầm dài 4 km!
Phần lớn nham thạch đều vây xung quanh chúng ta, lên cao hơn là khu vực
bùn đất. Tuy có robot hỗ trợ, nhưng ít nhât cũng phải mất một năm mới
đào xong đường hầm. Hơn nữa, xác suất đường hầm sập lở lớn hơn 30%! Hiện tại chúng ta không thiếu vật liệu, phi thuyền Hi Vọng tuyệt đối không
thể xảy ra sơ suất. Ta thà từ bỏ cơ hội thám hiểm hành tinh này còn hơn
để phi thuyền Hi Vọng gặp phải tai nạn hủy diệt!
Một người khác lại đứng lên, Diêu Nguyên quay lại thì nhận ra đó là Ba Lệ. Thanh âm lạnh lùng của nàng vang lên:
-Bởi vì chất lượng và trọng lực…Ngươi không nghĩ tới sao? Tại sao khi
thực hiện bước nhảy không gian lại phải rời xa hành tinh? Bởi vì nếu có
sự ảnh hưởng của trọng lực, bước nhảy không gian sẽ trở nên không ổn
định. Được rồi, coi như khả năng không ổn định không tồn tại. Xét về vấn đề kỹ thuật, những vật chất liên quan tới phi thuyền Hi Vọng sẽ đồng
loạt tiến hành bước nhảy không gian. Ngươi cho rằng liệu phi thuyền Hi
Vọng có thể đem theo cả một hành tinh đi với mình à? Cho dù có thêm 100
lò phản ứng nhiệt hạch loại lớn cũng không thể!
Địa hình nơi đây là bên trong lòng hành tinh, nếu như thực hiện bước
nhảy, vậy khác nào buộc phi thuyền Hi Vọng khi thực hiện bước nhảy phải
gánh luôn cả khối lượng vật chất của hành tinh này?
Lời nói thẳng thừng như vậy không khiến Diêu Nguyên tức giận, hắn chỉ hơi nhíu mày:
-Nhưng em có biết các nhà địa chất học có kết luận gì không? Muốn đào
một đường hầm từ nơi đây lên mặt đất, nếu xảy ra sạt lở thì cấu trúc của phi thuyền Hi Vọng rất dễ gãy đôi. Hơn nữa, đất đá không phải là kim
loại, không thể dùng vòng bảo hộ bằng điện từ để phòng ngừa! Như vậy,
liệu có thể đào bớt đất đá xung quanh phi thuyền Hi Vọng, làm cho nó
không còn liên hệ giữa với lượng vật chất xung quanh, rồi thực hiện bước nhảy?
Lần này không có ai đứng lên, những nhà khoa học, nhân viên nghiên cứu
và kiến trúc sư quay sang thảo luận với nhau, tựa hồ suy nghĩ biện pháp
cũng như đánh giá tính khả thi của phương án này.
Không ngờ, vào lúc này, mấy binh lính từ bên ngoài vội vàng chạy vào
phòng họp, tới bên Diêu Nguyên nói nhỏ mấy câu. Sắc mặt Diêu Nguyên hiện vẻ khó tin, sau đó là sự vui mừng điên cuồng. Bất quá, hắn rất nhanh
kìm chế lại, gật đầu với các binh lính báo tin. Sau khi bọn họ đi xuống
bục, hắn mới lên giọng:
-Các vị, chúng ta có tình huống mới phát sinh. Đây…đây là các hình ảnh mới nhận được, thứ đủ cho mọi người rung động…
Tiếp đó, đồ hình 3D lại hiện lên trên bục. Bắt đầu là quang cảnh xung
quanh phi thuyền Hi Vọng, sau đó bắt đầu lan ra xung quanh, càng lúc
càng gần mặt đất. Còn 2000 mét nữa, 1000 mét nữa, 500 mét nữa, 300 mét
nữa…
Khi hình ảnh vượt qua khỏi mặt đất, hiện lên trước mặt mọi người là một
mảnh cỏ xanh mướt, nơi xa còn có các loại cây rải rác, tựa như loại cây
thuộc họ thông. Bên cạnh có mấy loài thú chưa rõ tên, trên người có lân
giáp. Thoạt nhìn hơi giống khủng long. Nhưng chưa dừng lại, hình ảnh lại tiếp tục lan ra xa. Phía chân trời xuất hiện một màu xanh dương bát
ngát….
Đó là đại dương bao la!
-A, đại dương, còn bầu trời thì sao? Cho ta thấy bầu trời đi!
Một nhà khoa học không kiềm được, đứng lên kêu to. Nhưng hình ảnh không
vì tiếng nói của hắn mà đổi phương hướng, bên cạnh, vô số thanh âm ồn ào nhấn chìm lời nói ban nãy. Gần như tất cả mọi người bên dưới đã đứng
lên, ngây ngốc nhìn quang cảnh trước mắt. Thảm cỏ xanh mướt, thực vật
không rõ tên, động vật không rõ tên, còn có đại dương bao la. Hình ảnh
từ từ lan tràn lên trên, dần một một khoảng trời bao la…
Đó là hình ảnh về một thế giới tự nhiên đích thực.
Ngay cả Diêu Nguyên cũng không kiềm chế được sự kích động. Hắn cảm thấy
trái tim của mình rung lên, phảng phất như có một cảm xúc không tên bùng nổ. Hắm cảm thấy dường như hai dòng nước đáng ghét đã tràn ngập mắt
hắn, hắn cảm thấy…
Hắn há miệng định nói gì đó nhưng thật lâu sau vẫn không thốt lên được
lời nào. Cho đến lát sau, khi mọi người không kiềm bật khóc, gào thét,
hắn mới rống to:
-Đúng, đây là một hành tinh có sinh mệnh. Có đại dương bao la, có thực
vật xanh ngát, có động vật sinh sống, bầu trời sâu thẳm. Chúng ta tìm
được rồi, đó là Trái Đất của chúng ta!
Đào, ta ra lệnh, ngày mai bắt đầu lập ra kế hoạch đào đường hầm! Chúng
ta sẽ đào, đào cho đến khi nào lên tới mặt đất. Thằng uất ơ nào dám nhắc tới hai chữ bước nhảy, lão tử giam chết hắn!