Buổi hội nghị không có kết quả như Diêu Nguyên mong muốn, tuy đa số đều
hài lòng với các tính năng được trang bị trên phi thuyền chiến đấu số
003, có thể nói, về cơ bản phi thuyền này đã là vũ khí chiến đấu của
cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn. Nhưng, trình độ khoa học ứng dụng
trong phi thuyền chiến đấu này chưa cao, chỉ nằm trong tầng thứ sơ cấp
và trung cấp của cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn. Dĩ nhiên, tuy có
thể chế tạo nhưng sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên vật liệu cùng nguồn lực.
Tóm lại, chỉ gói gọn trong một câu: chưa thích hợp để triển khai.
Do đó, kết thúc cuộc họp chỉ nhận được vài kết luận. Đó là phi thuyền
chiến đấu nhất định phải có. Hơn nữa, nó còn đóng vai trò cực kỳ quan
trọng trong các cuộc chiến sắp tới. Trong tương lai, khi hạt Genesis
được ứng dụng rộng rãi, thì viễn cảnh chiến đấu trong vũ trụ sẽ thiên về màn bắn phá lẫn nhau giữa các chiến hạm lớn cùng với các lớp bảo hộ,
như vậy vũ khí đột phá chính là các phi thuyền chiến đấu cỡ nhỏ, trang
bị thiết bị cách ly hạt Genesis, tiến hành quấy nhiễu, tiêu hao hoặc phá hủy lẫn nhau.
Về phương diện chế tạo, tuy có khả năng sản xuất nhưng cũng là một vấn
đề nhức đầu. Theo như thiết kế mà Ba Lệ đưa ra, cùng với khả năng sản
xuất của phi thuyền Hi Vọng thì mỗi một năm mới sản xuất được một chiếc. Hơn nữa, số nguyên vật liệu tiêu hao cũng kinh người. Ví dụ đơn giản,
nếu coi tàu con thoi là máy bay hai cánh quạt thô sơ, thì phi thuyền
chiến đấu số 003 chính là máy bay ném bom B2!
Cho nên, cuối cùng tất cả nhất trí, trong một năm tới sẽ sản xuất một
chiếc phi thuyền chiến đấu làm mẫu thử nghiệm. Sau đó tiến hành kiểm tra cũng như thu thập số liệu, cải tạo toàn diện phi thuyền chiến đấu này,
hạn chế sự tiêu hao nguồn lực sản xuất, rút ngắn thời gian sản xuất. Ít
nhất phải có sản lượng một tháng một chiếc, mới tạo ra sức chiến đấu
nhất định.
-…Thật ra, cá nhân anh đồng ý với kế hoạch của em.
Sau khi hội nghị kết húc, Diêu Nguyên cố ý gọi Ba Lệ tới, rót cho cô
nàng một tách trà xanh…Hết cách, cô bé này chỉ thích mỗi thức uống này,
thứ khác không hề động vô.
-Chúng ta có quá ít phi công, họ phải là những người xuất sắc nhất. Theo ta dự tính, phi công phải là tân nhân loại, hay ít nhất là những người
sống sót sau cơn dịch bệnh thần bí kia. Cho nên, để đảm bảo an toàn cho
mỗi phi công, tính năng của chiếc phi thuyền tuyệt không thể kém được.
Tới đây, Diêu Nguyên thở dài:
-Nhưng vấn đề là, chúng ta không phải là một đoàn quân viễn chinh của
Trái Đất, chúng ta chỉ là những người còn sống sót buộc phải lang bạt
ngoài vũ trụ. Trừ việc tiếp tục truyền thừa văn minh, quản lý chuyện dân sự, các mặt nghiên cứu, phát triển, xây dựng khác đều cần rất nhiều
nhân lực, vật tư. Chúng ta thật sự không thể tìm đâu ra nhân vật lực để
chế tạo phi thuyền chiến đấu xa xỉ như vậy. Cho nên, Ba Lệ, hi vọng em
chỉnh sửa lại bản thiết kế này, đưa ra một bản thiết kế mới cũng như kế
hoạch sản xuất chi tiết.
Ba Lệ uống một ngụm trà, ngón tay khẽ chuyển động dưới đáy tách, nhàn nhạt hỏi:
-Chỉnh sửa cái gì đây? Ngươi muốn chỉnh sửa đến mức độ nào?
-…Hệ thống vũ khí có thể giảm bớt pháo Gauss mini. Loại phi thuyền này
tương lai sẽ chiến đấu tốc độ cao với phi thuyền ngoài hành tinh, cho
nên loại vũ khí hạng nặng cần tới 3 giây mới khởi động xong này không
thích hợp. Chỉ cần phối trí thêm súng máy Gauss là được. Còn nữa, tốc độ tối đa 340km/s là quá nhanh, phản xạ của phi công có thể không theo
kịp, hơn nữa, tốc độ cao như thế thì cũng sẽ tiêu hao rất nhiều năng
lượng, khiến cho khả năng chiến đấu lâu dài giảm sút. Cho nên, cá nhân
anh nghĩ, chỉ cần 150 km/s là đủ rồi.
Nói tới đây, Diêu Nguyên chợt bật cười, đứng dậy đi tới vuốt vuốt tóc Ba Lệ nói:
-Em mới là người thiết kế, chi tiết đặc điểm nào nên bỏ nên thay em cứ
toàn quyền quyết định. Không cần nghe theo ý kiến của anh cũng được.
Nhưng chuyện này cũng thật xin lỗi, người yêu cầu có phi thuyền chiến
đấu là anh, người yêu cầu em vẽ bản thiết kế này cũng là anh, thế nhưng
anh lại là người bác bỏ nó. Thật xin lỗi.
-Hừ.
Ba Lệ gạt cái bàn tay đang tác quái trên đầu mình ra, cúi đầu uống nốt chén trà, nói:
-Nếu vậy thì cứ thế đi. Ta muốn trở về phòng thí nghiệm trước. Có chuyện gì cần thì gọi ta.
Dứt lời, liền đứng lên, định đi ra ngoài.
Diêu Nguyên bỗng nhiên cất tiếng:
-Đúng rồi, về thiết bị tác chiến cho quân đoàn vũ trụ, tình hình phân phối ra sao?
Sau cuộc chiến trong quần thể chiến hạm, quân đoàn vũ trụ đã chịu thương vong quá lớn. Sau khi hấp thụ nền khoa học kỹ thuật của cuộc cách mạng
công nghiệp lần bốn, Diêu Nguyên đã sớm muốn đổi mới toàn bộ trang bị
của quân đoàn vũ trụ, trang phục chiến đấu bền bỉ hơn, vũ khí Gauss tốt
hơn, thêm vào vũ khí cận chiến cùng vũ khí chuyên phá vòng bảo hộ.
Ba Lệ xoay người lại, nói:
-Trang phục chiến đấu mà ngươi cần hơi khó. Bộ đồ du hành vũ trụ vốn
được thiết kế cho việc sinh tồn trong vũ trụ, không phải cho việc chiến
đấu. Ngươi lại muốn hai tính năng này hợp lại thành một, như vậy trong
thời gian ngắn ta cũng bó tay. Trước mắt, có một biện pháp có thể tham
khảo, là việc làm trang phục chiến đấu từ xương. Bất quá, loại kỹ thuật
này vẫn chưa tìm được trong kho dữ liệu của người ngoài hành tinh, cho
dù tìm ra thì cũng không có khả năng trong thời gian ngắn hoàn thành
được. Cần tốn thời gian dài nghiên cứu như việc chế tạo hợp kim.
Về phương diện vũ khí, vũ khí tầm xa đã thiết kế xong. Súng máy Gauss,
chi tiết cụ thể ta sẽ viết báo cáo đưa cho ngươi. Còn vũ khí cận chiến,
thì có kiếm chấn động sóng cao tần, mỗi giây chấn động 34000 lần, đủ để
cắt ngọt toàn bộ các loại vật chất mà con người đã biết, kể cả kim
cương. Đồng thời được thiết kế theo kết cấu phản từ, có thể xuyên qua
vòng bảo hộ bằng điện từ. Chi tiết cụ thể ta cũng sẽ gửi báo cáo cho.
Rồi, còn chuyện gì không? Nói gọn một lần coi nào.
Ba Lệ không nhịn được đáp.
Diêu Nguyên xấu hổ cười cười:
-Năm mới em có rảnh không? Ta muốn mời em tham gia một buổi dạ tiệc…
Ba Lệ trừng mắt nhìn hắn:
-Ngươi cho rằng ta rảnh rỗi như ngươi à? Hừ.
Nói xong, cô nàng xoay người bỏ đi, mặc kệ Diêu Nguyên.
Diêu Nguyên chỉ đành cười khổ, nhìn bóng lưng Ba Lệ đi xa…
Thời gian cứ thế đi qua, năm mới đã đến. Diêu Nguyên cũng tham dự vào
buổi dạ tiệc mà Barbie nhắc tới. Quả nhiên, buổi dạ tiệc này có rất đông người tham dự, tổ chức tại quảng trường trên tầng năm. Khắp nơi đều vô
cùng náo nhiệt, do đây là buổi tiệc đứng buffet, mọi người tự do di
chuyển trò chuyện sôi nổi. Các loại thực phẩm như thịt, trứng, bánh
ngọt, xa xỉ phẩm như rượu đều có thể thoải mái dùng.
Do vậy, những người tham gia tiệc đứng này hầu hết đều là người phương
Tây và Mỹ, như gia đình nhà khoa học Ireland, Schiele, rồi các nghị viên trong quốc hội, thượng nghị viện. Còn có những người phụ trách, lãnh
đạo các ban ngành trên phi thuyền, cùng với các nhân viên quản lý, cao
tầng trong chính phủ.
Thực ra, vốn không có nhiều người như vậy, nhưng khi Barbie cố ý nhắc
tới việc Diêu Nguyên sẽ tham dự, kết quả là người tới càng lúc càng
nhiều, thậm chí một vài quản lý hoặc quan chức đều tỏ ý muốn tham gia.
Đến cuối, Barbie thấy không cách nào từ chối tất cả, bèn gia tăng quy mô bữa tiệc. Cuối cùng, khi Diêu Nguyên đến chỉ thấy mấy trăm người đang
nói chuyện rôm rả, trừ một số phục vụ ra, còn lại hầu hết đều là các
quan chức cấp cao cũng như các thượng hạ nghị viên. Điều này khiến cho
hắn ngạc nhiên không thôi.
Khi Diêu Nguyên đi vào, lấy một ly rượu vang từ một phục vụ, một người
đàn ông trung niên lập tức dẫn theo vợ của mình đi tới, chào:
-Hạm trưởng, sao không thấy ngài mang theo bạn gái vậy.
Lúc ở trên Trái Đất, sau khi rời khỏi tiểu đội Hắc Tinh, trong một thời
gian dài hắn từng làm công việc tìm kiếm nhân tài, trong giới kinh doanh cũng có chút danh tiếng, cho nên với việc tham gia dạ tiệc kiểu Âu Mỹ
này không hề xa lạ. Hắn đương nhiên biết, trong trường hợp này, tốt nhất nên mang theo một người bạn gái. Cho nên, trước đây hắn muốn mời Ba Lệ
đi cùng, nhưng mà đời không như mơ, chỉ đành cười khổ:
-Nghị viên Afeir, bất hạnh là cô ấy lại từ chối ta.
Afeir sửng sốt, sau đó cười nhẹ:
-Ngài đang nói đùa à, hạm trưởng. Nói thật, một người trẻ tuổi xuất sắc
như ngài, nếu ta có con gái thì nhất định sẽ giới thiệu cho ngài. Không
ngờ lại có một cô gái dám từ chối ngài, quả là khó tin.
-Đúng vậy, chỉ riêng chuyện ta mời nàng ấy đã là khó tin rồi.
Diêu Nguyên thuận miệng hùa theo, dĩ nhiên câu trên không thể nào nói ra được rồi. Hắn nâng chén chào, sau đó xoay người đi về một nơi tương đối an tĩnh.
Bất quá, hắn vốn là tiêu điểm trong buổi dạ tiệc này, sao mà kiếm chỗ
trốn được. Chỉ lát sau, một người đàn ông trung niên khác xuất hiện, đi
tới nâng ly với hắn, nói:
-Hạm trưởng, ta cảm thấy kinh phí dự trù cấp cho bộ công nghiệp trong năm nay hơi ít, ngài nên biết rằng…
Cứ như vậy, Diêu Nguyên như trở về Trái Đất mấy năm về trước, mang lên mình một chiếc mặt nạ, ứng phó từng người một.
Nói thật, việc này còn mệt mỏi hơn cả ra trận chiến đấu nữa.
Khi buổi dạ tiệc kết thúc, Diêu Nguyên đã không còn nói ra hơi. Nhưng
khi hắn vừa định rời đi, Barbie bỗng nhiên nhét vào tay hắn một vật
cứng, sau đó xoay người bỏ đi, làm cho hắn sửng sốt hồi lâu. Nhìn kỹ
lại, đó là một chiếc chìa khóa phòng…Được rồi, kiểu mời như thế, hắn sao không hiểu được?
Nhưng…hắn cười khổ, bỏ chiếc chìa khóa vào trong túi, không hề có ý định chấp nhận lời mời, mà xoay người đi về phòng mình.
Được nửa đường, Diêu Nguyên chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức đổi hướng,
đi về phía tầng bốn. Bốn bề xung quanh vắng lặng, hôm nay là ngày đầu
năm mới, lại vào lúc nửa đêm, trừ nhân viên bảo vệ ra, còn lại ai cũng ở nhà hưởng thụ kỳ nghỉ, sao rảnh mà đi ra ngoài đây?
Khi Diêu Nguyên đi tới cửa phòng thí nghiệm quen thuộc, quả nhiên thấy
được ánh đèn lóe lên. Hắn thở dài, đẩy cửa bước vào, thấy Ba Lệ gục trên bàn ngủ thiếp đi. Trước mặt này là một bản báo cáo chỉ mới viết hơn
phân nửa. Đó là bản báo cáo mà nàng nhắc tới lúc sáng.
Diêu Nguyên thương xót định giơ tay ra xoa đầu nang, nhưng chỉ đưa ra
một nửa rồi thu tay lại. Hắn cởi áo khoác ngoài của mình xuống, choàng
lên người Ba Lệ, dịu dàng nói:
-Xin lỗi vì đã giết ông ấy…Anh chỉ bị ép buộc. Lúc ấy, đồng đội của anh
trong lúc sinh tử tồn vong. Hơn nữa, trên trạm không gian đó, nếu ông ấy sống sót trở về Trái Đất, như vậy cả nhà ông ấy sẽ bị liên lụy theo.
Chỉ khi ông ấy chết, bọn em mới có thể sống sót…
Xin lỗi, Ba Lệ…
Khi Diêu Nguyên rời đi hồi lâu, Ba Lệ lúc này mới đứng lên, vuốt ve chiếc áo trên người mình, lẩm bẩm:
-Ông ấy đã sớm muốn chết rồi. Tuy không chết trên trạm không gian, nhưng bị nhiễm phóng xạ trong vũ trụ, mỗi ngày đều sống trong đau khổ….
Tên ngốc này…ta không có hận ngươi.
Nước mắt Ba Lệ tuôn rơi, nàng khẽ nở nụ cười. Đó không phải là nụ cười
lạnh lùng mà nàng thường thể hiện, chỉ có sự ôn nhu cùng đau xót, …