Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 10: Q.4 - Chương 10: Phương pháp vận dụng thực vật ngoài hành tinh






Trải qua hai tháng bay không ngừng nghỉ, cuối cùng phi thuyền Hi Vọng cũng tới được vành đai thiên thạch xung quanh tiểu hành tinh kia.

Tiểu hành tinh này có đặc điểm hoàn toàn khác với hành tinh dạng khí kia. Vành đai thiên thạch bao quanh hành tinh dạng khí chỉ chứa những mảnh thiên thạch cỡ nhỏ, lớn nhất cũng chỉ tầm mấy mươi mét khối thôi, căn bản không có cái nào vượt qua 100 mét khối. Hơn nữa mật độ khá thưa thớt, thậm chí có thể nói là mỏng manh.

Nhưng nơi đây khác hẳn, mảnh thiên thạch có đủ kích cỡ, từ mấy mét, mấy chục, mấy trăm, mấy ngàn mét khối tới mấy vạn đều có. Bên trong còn có cả những tiểu hành tinh to lớn. Dĩ nhiên, những hành tinh này không phải là hành tinh chính quy, mà là những khối thiên thạch lớn được tạo thành do sự dung hợp từ những mảnh nhỏ hơn.

Nơi đổ bổ cũng được các nhà khoa học chọn từ vành đai thiên thạch. Theo tính toán, thiên thạch này có trọng lực bằng 1/20 Trái Đất, đủ để cho phi thuyền Hi Vọng đổ bộ mà không bị trôi đi. Đồng thời, nó không phải hoàn toàn là thiên thạch, mà thành phần chủ yếu là nham thạch. Điều này sẽ làm cho việc đào bới dễ dàng hơn, chứ không, có giỏi thì ngươi đi đào hầm trên thiên thạch thực sự xem?

Tổng hợp các nguyên nhân đó lại, phi thuyền Hi Vọng đã lựa chọn thiên thạch này.

Bất quá, trước khi đổ bộ vẫn còn nhiều chuyện phải làm. Bởi vì tai nạn trên hành tinh sa mạc lúc trước, cho nên trước khi hạ cánh, các nhà khoa học cùng kỹ sư trên phi thuyền Hi Vọng đã chế tạo hơn mười công cụ thăm dò. Khi phi thuyền Hi Vọng bay đến trên tiểu hành tinh này thì phóng chúng ra.

Sau đó là một loạt các công việc thăm dò, nào là tính toán trọng lực, đo lường từ trường,…Kết quả hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của các nhà khoa học. Cho nên, đến ngày thứ ba, phi thuyền Hi Vọng bắt đầu đổ bộ..

Cả quá trình hạ cánh không có sự cố gì bất ngờ xảy ra, lúc khoang thuyền khổng lồ của phi thuyền Hi Vọng chạm đất thì tất cả mọi người trên tàu đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có người lớn tiếng hoan hô. Nói như thế nào đi chăng nữa, cuộc đổ bộ này đã thành công tốt đẹp.

Mấy ngày kế tiếp, phi thuyền Hi Vọng liên tiếp cử đội ngũ ra ngoài thăm dò, thành phần chủ yếu là quân nhân thêm vào số ít nhân viên nghiên cứu. Các đội ngũ này rời khỏi phi thuyền Hi Vọng, tiến tới mảnh thiên thạch bắt đầu thăm dò, công việc chủ yếu là thu hoạch mẫu vật nham thạch của nó, mục đích dò xét kết cấu cũng như trọng lực của nó.

Kết quả kiểm tra đều hoàn hảo, không hề có vấn đề gì khiến cho kế hoạch gặp trục trặc.

Sau đó là mấy ngày phân tích, tính toán…

Thực tế, vũ trụ ẩn dấu quá nhiều mối nguy hiểm. Cho nên, không ai trong tổ phân tích lại tỏ vẻ khó chịu, mất kiên nhẫn. Mỗi chi tiết, vấn đề đều được phân tích, lập kế hoạch, dựng mô hình mẫu…Tuyệt không phải chỉ quyết định qua loa cho xong. Bởi đây là việc liên quan tới sự sống chết của 12 vạn người, sự truyền thừa của nhân loại nên không thể bỏ sót, sơ suất được.

Cứ thế, sáu ngày trôi qua từ lúc đội ngũ đầu tiên lên tiểu hành tinh thăm dò. Lúc này, các nhà khoa học mới chân chính xác nhận mảnh thiên thạch này không có bất kỳ mối nguy hiểm gì. Dĩ nhiên, mặc đồ du hành vũ trụ là điều kiện tối thiểu. Do nơi đây không có bầu khí quyển, hơn nữa còn có ánh sáng từ Hằng Tinh chiếu tới. Nhân viên rời khỏi phi thuyền Hi Vọng làm nhiệm vụ, cho dù mặc đồ bảo hộ đi chăn nữa cũng không được nhìn thẳng vào ánh sáng này…Vô số điều cần chú ý được các nhà khoa học nêu ra.

Ngày kế tiếp, đội ngũ xây dựng đầu tiên khởi hành. Bọn họ lựa chọn một địa điểm bằng phẳng cách phi thuyền Hi Vọng khoảng 3 cây số, nơi đó dựng nên giàn khoan đồ sộ. Đây đương nhiên không phải là giàn khoan dầu gì đó mà nhằm khoan sâu vào lòng thiên thạch, tạo một căn hầm khổng lồ, làm chỗ ở cho 12 vạn người sinh sống. Lượng công việc này có thể nói là vô cùng lớn.

Thực tế, trừ những người lạc quan nhất, chứ trong những người tham gia đào sâu vào lòng đất, không ai cho rằng trong vòng 3 tháng có thể kiến tạo một kiến trúc to lớn như thế. Cho dù không xét đến độ chi tiết của nó, chỉ riêng tính khổng lồ thôi cũng đủ làm con người tuyệt vọng. Hơn nữa, nơi thực hiện là ngoài không gian, không thể so sánh với điều kiện làm việc trên Trái Đất được. Trên Trái Đất, muốn tạo nên một căn hầm có thể chứa hết 12 vạn người trong 3 tháng cũng là bất khả thi.

Bất quá cũng may, người phụ trách chính không yêu cầu bọn họ đào căn hầm lớn như thế. Chỉ yêu cầu tiểu tổ tạo nên một hang động, sau đó tận lực đào sâu một chút.

Khi công việc đào hầm đang được tiến hành, một cửa hang động rộng chừng 10 mét đã dần xuất hiện, thì ở trong phi thuyền Hi Vọng, tại phòng thí nghiệm sinh học, Diêu Nguyên đang quan sát Yvaine chỉ đạo các nhân viên của mình giải phẫu mẫu thực vật ngoài hành tinh.

Đúng vậy, là Nhĩ ngữ giả (người nhắc nhở) Yvaine, hắn đã hồi phục nhờ công nghệ chuyển gien tiên tiến nhất. Trừ nhiều vết sẹo trên mặt và thân thể ra, hắn đã hoàn toàn khỏi hắn. Nhờ công phát hiện công thức thuốc đặc chế, thêm vào thân phận nhĩ ngữ giả cho nên địa vị của hắn đã tăng lên đáng kể. Xét riêng tư cách, hắn đã là một nhà sinh vật học tiếng tăm.

Và lần này, muốn hoàn thành căn hầm trong vòng 3 tháng thì điều mấu chốt nằm trong thí nghiệm của tiểu tổ Yvaine.

Đúng vậy, các nhà khoa học đề xuất dùng thực vật ngoài hành tinh để đào hầm, ngoài ra nó còn có thể cắn nuốt một lượng lớn khoáng vật để tạo thành hợp kim. Đây quả thực nhất cử lưỡng tiện.

-Được rồi, suy nghĩ của mọi người quả thật rất sáng tạo.

Diêu Nguyên hồi tưởng lại ngày đó, ngày mà hắn nghe các nhà khoa học mô tả tình huống đào hầm. Cả người hắn quả thật sợ đến ngây người, điều khiến hắn bất ngờ nhất là trí tưởng tượng phong phú của các nhà khoa học.

Nên biết rằng, cơ chế hấp thụ của thực vật ngoài hành tinh, cũng như thành phẩm mà nó tạo ra như năng lượng tinh thạch, hợp kim…Tất cả thứ này, không thứ nào có thể giải thích được bằng khoa học. Nhưng các nhà khoa học cũng không có ngồi không, là những người duy nhất có khả năng khống chế sinh mạng ngoài hành tinh này, bọn họ quả thật cất công tìm hiểu nó rất nhiều. Đặc biệt về phương diện vận dụng thực vật ngoài hành tinh, các nhà khoa học có rất nhiều sáng kiến.

Diêu Nguyên cẩn thận hỏi:

-Quả thật, dùng thực vật ngoài hành tinh để đào hầm thì trong thời gian ngắn, có thể hoàn thành. Nhưng mọi người, các vị nên biết rằng chúng ta hoàn toàn không có biện pháp khống chế sự hấp thụ của bọn chúng. Một khi để cho bọn chúng tự do hấp thụ, lỡ bọn chúng phát triển vượt tầm kiểm soát thì sao, các vị đã nghĩ tới vấn đề này chưa? Mảnh thiên thạch này không đủ rộng cho bọn chúng hấp thụ đâu!

Diêu Nguyên chỉ vào khoảng không đen nhánh bên ngoài cửa kính:

-Thực vật ngoài hành tinh quả thật sẽ không làm tổn thương loài người chúng ta, nhưng chúng có thể hấp thụ toàn bộ những thứ nó tiếp xúc, kể cả bộ đồ du hành vũ trụ. Dù trong hoàn cảnh như hành tinh sa mạc, chúng ta có thể giết được một con thực vật ngoài hành tinh trưởng thành. Nhưng nơi này không phải là hành tinh có bầu khí quyển đó, lấy ai tiêm virus cho nó? Làm sao giết nó đây?

Các nhà khoa học đối mặt với sự chất vấn của Diêu Nguyên thì bắt đầu trả lời. Nhưng câu trả lời của bọn họ quá mức kỳ dị, đến mức Diêu Nguyên còn tưởng rằng bọn họ không phải là các nhà khoa học, mà là những nhà văn viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.

-Quả thật, đúng như thiếu tá nói, thực vật ngoài hành tinh có thể hấp thụ bất kỳ vật gì, từ kim loại, nhựa, thủy tinh cho đến gốm sứ…Tất cả đều bị hấp thụ hóa thành cát. Đáng sợ hơn là bọn chúng còn có thể hấp thụ được cả năng lượng. Được rồi, theo lời thiếu tá thì trong hoàn cảnh chân không, chúng ta không thể cử người đi tiêm virus, nhưng nếu chúng ta làm cách khác thì sao? Nếu chúng ta đặt virus vào trong người nó thì sao?

-Đặt virus vào trong người?

Diêu Nguyên khẽ lẩm bẩm, nhưng không đợi cho hắn đặt câu hỏi, các nhà khoa học đã tiếp tục giải thích.

-Đúng, trước tiên là chuẩn bị sẵn virus. Dĩ nhiên, thực vật ngoài hành tinh cực kỳ mẫn cảm với loại virus này. Một khi tiếp xúc thì gần như chết ngay lập tức, cho nên không thể tiêm vào trước. Hơn nữa, bất kỳ vật chất nào chứa đựng virus cũng sẽ bị nó hấp thụ, về lý thuyết, đặt virus vào người nó là không thể. Nhưng, chúng ta đã nảy ra một ý..

Có một dạng vật chất mà thực vật ngoài hành tinh sẽ không hấp thụ, chúng ta đã thí nghiệm qua. Cho dù là thứ nào đi nữa, từ vàng ròng hay hợp kim nó đều hấp thụ sao đó tổng hợp lại trong cơ thể. Nhưng chỉ riêng một thứ nó không hấp thụ, mà trực tiếp bao lại chuyển vào trong cơ thể…Đó chính là tinh thạch năng lượng!

Đúng vậy, năng lượng tinh thạch là thứ duy nhất thực vật ngoài hành tinh không hấp thụ, nó sẽ trực tiếp bao lấy mẩu tinh thạch năng lượng và đưa vào trong cơ thể. Hơn nữa, năng lượng tinh thạch có kết cấu khá ổn định, độ cứng không cao. Vì vậy, thiếu tá, chúng ta đã thiết kế ra một kế hoạch, đem một người máy cỡ nhỏ đặt trong một viên tinh thạch năng lượng. Người máy này có thể được điều khiển thông qua tín hiệu điện tử bên ngoài, hơn nữa dù tín hiệu điện tử bị vô hiệu, vẫn có thể lập trình cho người máy này phản ứng khi đến giờ. Tỷ như sau ba ngày hoặc năm ngày, một khi đến giờ cài đặt, người máy sẽ phá vỡ lớp vỏ tinh thạch năng lượng chui ra ngoài, tiêm virus vào trong người thực vật ngoài hành tinh. Nó sẽ khô héo mà chết đi!

Tóm lại, đó chính là phương pháp khống chế cũng như sử dụng thực vật ngoài hành tinh mà chúng ta nghĩ ra! Nó sẽ trở thành một công cụ mà chúng ta có thể điều khiển được, dùng để đào bới, thu hoạch năng lượng cùng nguyên liệu, rất nhiều việc có thể dùng nó!

Thiếu tá, trình độ khoa học kỹ thuật của loài người chúng ta nếu so với vũ trụ thì quả thật vô cùng lạc hậu! Nhưng, đó không phải bởi vì chúng ta ngu dốt, chúng ta chỉ thiếu thời gian để phát triển thôi!

Trí tuệ của nhân loại chúng ta…Tuyệt đối không thua bất kỳ chủng tộc nào trong vũ trụ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.