Mấy ngày sau Phong Tiểu Chanh tỉnh lại. Dưới sự kiểm tra của cơ quan tân nhân loại, chính thức công nhận nàng trở thành tân nhân loại, hơn nữa
còn trở thành truyền đạt giả.
Dĩ nhiên, các nhân viên nghiên cứu
vẫn không hiểu vì sao Phong Tiểu Chanh lại tiến hóa thành tân nhân loại. Hơn nữa không phải loại tân nhân loại bình thường hay chuẩn tân nhân
loại, mà là một trong những tân nhân loại đặc thù. Chuyện này quả thật
làm họ vò đầu bứt tóc không thôi.
Trong lúc phỏng vấn Phong Tiểu
Chanh, nàng cũng không biết nguyên nhân vì sao mình trở thành tân nhân
loại. Bất quá, trong đó có một ít thông tin quan trọng được ghi lại, lưu trong tủ hồ sơ của cơ quan tân nhân loại.
-…Đó là một khoảng
không vũ trụ vô biên, bốn bề đen tối. Xa xa, chỉ có ngôi sao phát ra tia sáng yếu ớt, nhưng nó cách quá xa, cứ như chỉ trong chớp lát, những tia sáng kia sẽ biến mất.
Tôi rất sợ. Sợ cảm giác cô độc, cảm giác
bất an trong không gian tĩnh lặng, tối tăm đó. Tôi muốn được nhìn thấy
người, tôi muốn tìm lấy cảm giác an toàn…
Cho tới đây, quá trình
này giống hệt quá trình biến thành tân nhân loại của những người khác.
Nhưng chỉ riêng đoạn cuối lại khác biệt.
-Đúng lúc đó, tôi nghe
được tiếng của Morrison. Anh ấy nói cho tôi biết, đây là cảm giác mà anh ấy đã trải quả khi trở thành tân nhân loại. Anh ấy chuyển tải toàn bộ
cho tôi. Về phần tôi có thể trở thành tân nhân loại hay không, phải dựa
vào chính mình. Chỉ cần tâm linh của tôi còn kiên định, chỉ cần tôi còn
muốn gặp anh ấy, chỉ cần tôi có ý nghĩ tìm lấy cảm giác an toàn. Như
vậy, tôi sẽ trở thành tân nhân loại.
Đoạn đối thoại này trở thành một trong những thông tin quan trọng nhất mà cơ quan tân nhân loại thu
thập được. Mà nó cũng chứng minh những gì Diêu Nguyên, Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu suy đoán là sự thật. Quả nhiên, việc Phong Tiểu Chanh trở
thành tân nhân loại có quan hệ với Morrison. Chẳng qua, mức độ liên quan vẫn chưa rõ. Là Phong Tiểu Chanh đã sắp trở thành tân nhân loại cho nên hắn mới có thể giúp đỡ? Hay là Morrison có thể giúp cho cả một người
bình thường trở thành tân nhân loại?
Nhưng cho dù ra sao, điều này cũng đã chứng minh năng lực của Morrison.
Có thể giúp người khác thức tỉnh, trở thành tân nhân loại. Chỉ riêng điểm
này, đã đủ vượt qua toàn bộ tân nhân loại khác. Có thể nói, đến cả toàn
năng giả cũng không thể bì kịp. Trừ phi toàn năng giả còn có ưu thế và
đặc điểm còn ẩn dấu khác, còn lại thì trong các tân nhân loại – khi
phiến giả đã trở thành tân nhân loại đứng đầu!
Bất quá, Diêu
Nguyên không hề có cảm giác ghen tỵ hay bị uy hiếp. Tuy hắn là toàn năng giả, nhưng hắn còn là lãnh tụ của loài người. Đối với loài người, việc
có những cá nhân phi phàm là việc tốt, chỉ cần họ không phải là loại
cùng hung cực ác. Đặc biệt với Morrison, Diêu Nguyên vẫn rất tự tin về
con mắt nhìn người của mình. Bởi hắn tin rằng Morrison là một người tốt. Dĩ nhiên không hề xảy ra việc đột nhiên có được sức mạnh lại trở nên
biến chất. Vì vậy, Diêu Nguyên thật sự rất vui khi tìm ra một tác dụng
nữa của khi phiến giả.
-Quả nhiên, kỹ năng mạnh yếu không phải do lực lượng hơn kém, mà ở phương thức sử dụng cùng với người sử dụng.
Trước đây, ai biết được khi phiến giả lại có thể sử dụng kỹ năng như
vậy. Nhưng một khi chúng ta đã khám phá ra, mới cảm thấy trí thức của
mình quá mức kém cỏi.
Thích Hiểu Điểu lắc đầu, thở dài cảm thán.
Nhâm Đào nói:
-Bất quá, tôi cho rằng làm thế cũng có sự hạn chế nhất định. Tỷ như khi
phiến giả, tố chất thân thể, không, hẳn là không liên quan lớn lắm. Vấn
đề là tinh thần có thể chịu được quá trình thức tỉnh không. Theo sự tiến bộ của y học, cho dù con người sống kiếp người thực vật rất lâu đi nữa, vẫn có thể sống tốt. Cá nhân tôi cho rằng việc này liên quan rất lớn
đến tâm linh, hay nói cách khác tinh thần. Nhưng điều này có chút kỳ
quặc. Theo tôi biết, trong số tân nhân loại có rất nhiều người không
theo đạo hoặc tín ngưỡng, như vậy xem ra quá trình này không có liên
quan đến tín ngưỡng nhiều lắm.
Diêu Nguyên nhìn Phong Tiểu Chanh đang trải quả các cuộc kiểm tra, bất đắc dĩ nói:
-Tóm lại, trước mắt cũng do chúng ta hiểu biết quá ít về tân nhân loại. Rất
nhiều thông tin về bọn họ, chúng ta vẫn mù tịt. Nhưng dù sao, chuyện
trước mắt cũng là chuyện tốt, không phải sao? Phong Tiểu Chanh trở thành truyền đạt giả, có liên quan tới Morrison. Ít nhất chúng ta cũng biết
hắn không hôn mê. Điều đó là đủ rồi, ta dự định để Phong Tiểu Chanh chăm sóc hắn, như vậy hắn có thể bình phục nhanh hơn.
Sau khi hoàn
tất cả cuộc kiểm tra, xác nhận nàng đã trở thành tân nhân loại – truyền
đạt giả, Phong Tiểu Chanh lập tức yêu cầu Diêu Nguyên tiêm cho mình siêu vắc xin và hỗn hợp thuốc X. Dĩ nhiên, hắn nhanh chóng đáp ứng. Ngay
trong ngày, Phong Tiểu Chanh được tiêm hỗn hợp siêu vắc xin và thuốc X,
nhưng vẫn cần một tháng điều dưỡng. Tuy nhiên nàng ta lại quật cường
không chịu, cầu xin Diêu Nguyên cho nàng gặp Morrison.
Diêu
Nguyên cũng muốn nàng sớm gặp lại Morrison, giúp hắn khôi phục ý thức,
huống chi bên dưới còn có Hắc Thiết và Trương Hằng, có thể đảm bảo an
toàn một cách tuyệt đối. Vì vậy, hắn đáp ứng yêu cầu của nàng, cho nàng
xuống mặt đất trước thời hạn.
Cứ như thế, Phong Tiểu Chanh “loạng choạng” bước xuống mặt đất, gặp lại Morrison hôn mê. Nhưng hành động kế tiếp của nàng lại làm cho Trương Hằng và Hắc Thiết đổ mồ hôi lạnh.
Nàng đi tới kế bên Morrison, gõ mạnh vào trán của hắn. Sau đó “tiêu sái” -
hay còn gọi là bước ba bước, vấp một bước, đi vào phòng của mình. Cảnh
tượng đoàn tụ cảm động mùi mẫn, xen lẫn nước mắt như trong các bộ phim
Hàn Quốc bi kịch nhất mà Trương Hằng và Hắc Thiết chờ mong hoàn toàn bị
nàng phá nát.
-Đồ lừa gạt, dám hôn ta trong mơ à. Đúng là đồ khốn kiếp, ta mà cũng dám hôn à?
Phong Tiểu Chanh không ngừng lầm bầm, nhưng đôi môi lại nở nụ cười hạnh phúc.
Cứ như thế, Phong Tiểu Chanh rốt cuộc ở bên cạnh Morrison, hơn nữa còn ở
trong biệt thự trong mơ mà nàng ước ao. Bãi cỏ xanh mướt, dòng sông êm
đềm, không khí trong lành…Tất cả như một giấc mơ, một thiên đường dành
riêng cho nàng.
Tạm gác lại cuộc sống mơ mộng của cô thiếu nữ
kia, chúng ta sẽ trở về cuộc sống “rừng rú” của những người khác, những
người cũng được tiêm siêu vắc xin và hỗn hợp thuốc X. Đối với họ, đây
chính là cơn ác mộng.
Chiến đoàn thứ chín thuộc quân đoàn vũ trụ, nơi Jerry gia nhập, đã ở trong rừng được 6 ngày. Chỉ vỏn vẹn 6 ngày, mà hắn cảm giác như đã qua một năm dài.
Bắt đầu, mọi người còn cảm
thấy phấn khởi, đặc biệt là không khí và nguồn nước trong lành, ăn các
loại quả dại mà các nhà khoa học giám định…Cứ thế, bọn họ bước vào rừng
rậm.
Nhưng rất nhanh, cảm giác hưng phấn đó biến mất, trở thành
cơn ác mộng. Bởi trong rừng, trừ trang phục chiến đấu trên người, súng
Gauss cùng kiếm chấn động sóng cao tần, bọn họ không hề mang theo thức
ăn, không có nước ngọt, không có túi ngủ, thậm chí ngay cả bật lửa cũng
không nốt. Cứ như bọn họ là một đám người nguyên thủy thuộc cuộc cách
mạng công nghiệp lần bốn. Mà nhiệm vụ lần này là sinh tồn trong rừng một tuần.
Được rồi, mấy vấn đề kia không bàn tới, nhưng đám quả dại có thể lót dạ được không?
Đáng tiếc thay, siêu vắc xin hỗn hợp với thuốc X không phải là vạn năng. Ít
nhất, nó không thể sinh ra thuốc giải độc, miễn dịch các loại quả, trái
độc hại…Trừ một vài loại quả dại mà nhà khoa học đã nghiên cứu, còn lại
hầu hết không ai dám đụng tới. Cho dù một số động vật nhỏ vẫn hái ăn
bình thường, nhưng bọn họ vẫn không dám mạo hiểm.
Nhưng may mắn
thay, phần lớn thịt động vật lại có thể ăn được. Theo các nhà khoa học,
động vật trên hành tinh này đều có thành phần chủ yếu từ chất đạm, cho
nên hầu hết các loại thịt đều có thể ăn. Dĩ nhiên, loại trừ các loại
sinh vật mang độc tố trong người như cá nóc trên Trái Đất vậy. Nếu ngươi “may mắn” ăn phải động vật mà các nhà khoa học chưa kiểm định, như vậy
đành coi mệnh trời, bởi bữa ăn đó có thể là bữa ăn cuối cùng của ngươi.
Vì vậy, trong chiến đoàn, Trung úy Halles trở thành nhân vật trụ cột. Hắn
là một lão binh, dĩ nhiên đã điều tra kỹ địa hình, các loại động thực
vật trước khi bắt đầu chiến dịch. Trong nhiệm vụ lần này, hắn đã kiểm
tra xong hầu hết các loại động, thực vật trong cánh rừng. Thứ nào có thể ăn, thứ nào không thể, thứ nào ăn vô có tác dụng gì, hắn điều ghi nhớ.
Cánh rừng này nằm ở rìa đồng bằng, là một khu rừng nhiệt đới ẩm ướt, cây cối khá rậm rạp. Có vài nơi đưa tay không thấy ngón, ánh nắng bị che khuất. Dưới chân là các loại nấm, cỏ dại mọc lan tràn. Khi chiến đoàn thứ chín tiến vào rừng, điều đầu tiên mà bọn họ phải học, chính là làm thế nào
để sinh tồn, phục tùng mệnh lệnh và kỷ luật…
Theo sự chỉ huy và
hướng dẫn của Halles, mỗi ngày các tân binh đã bắt đầu có thể kiếm được
thức ăn. Dĩ nhiên, việc chế biến chúng còn hơi khó khăn, một phần là do
trong rừng quá ẩm ướt, đánh lửa còn khó. Cho nên, các tân binh chỉ có
thể bắt chước toàn bộ những gì Halles làm, như làm thế nào ăn sống con
mồi, làm sao tấn công vào chổ hiểm của nó, làm sao để giữ sức khỏe…
Tóm lại, một tuần qua, với các tân binh của chúng ta thì đó là một tuần ác mộng.
Nhưng, chuyến lữ trình này chỉ mới bắt đầu…