Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 17: Q.6 - Chương 17: Tiến hóa




Đầu tiên là trong hư không vũ trụ vô biên, như vũ trụ mà chúng ta từng thấy trên phi thuyền Hi Vọng, rộng lớn bao la đến mức khó tưởng tượng được.

Trong vũ trụ vô biên đó, có một khối thịt to lớn đang chuyển động. Nó to đến mức không tưởng, theo như tôi đoán thì ít nhất, nó phải có kích thước gấp mấy lần Trái Đất. Hơn nữa, khối thịt đó đang tỏa một luồng ánh sáng kỳ quái ra xung quanh. Màu sắc thì hơi giống tia laser nhưng không chắc có phải nó không…

khối thịt tỏa ra ánh sáng đó, nó đang không ngừng khô héo và tan rã. Từ bên trong, vô số bộ xương và nội tạng từ từ bị phân hủy. Đúng vậy, tôi có cảm giác như nó sắp chết, chết già…

Nhưng quá trình đó diễn ra rất chậm chạp, đơn vị tính thời gian e rằng phải là vạn năm, mười vạn năm. Dần dần, khi nó sắp chết, chợt nó đến được một hành tinh có sinh vật sống. Đúng vậy, nó có khả năng phi hành bẻ cong cả chiều không gian, tốc độ hơn cả tốc độ ánh sáng. Qua mấy ngàn năm ròng rã, nó tìm được một hành tinh có sinh vật sống. Nhưng tới đó, nó cũng kiệt sức. Vì vậy, ở bên ngoài hành tinh, toàn thân nó phân hủy, tan thành những mảnh bụi rải rác trong vũ trụ. Duy chỉ có một miếng thịt nho nhỏ còn sót lại bám vào trên hành tinh này.

Trải qua thời gian rất lâu, không biết đã qua mấy trăm vạn năm, hay ngàn vạn năm. Cho tới khoảng 10 triệu năm sau, hành tinh đó mới xuất hiện nền văn minh. Sinh vật trên đó là những sinh vật có hình dạng giống như sứa, bọn họ cũng phát triển nền khoa học giống hệt chúng ta. Vì vậy, nền văn minh bọn họ càng phát triển thì vấn đề ô nhiễm càng cấp thiết. Nhưng họ khác ta ở một điểm, do bọn họ là sinh vật sống dưới nước, nên vấn đề ô nhiễm ảnh hưởng đến bọn họ nặng nề hơn chúng ta rất nhiều. Cho tới khi nền văn minh bọn họ phát triển đến cuộc cách mạng công nghiệp lần ba giai đoạn cuối, mới bắt tay xây dựng cái vệ tinh cũng như lãnh thổ bên ngoài vũ trụ nhằm giảm thiểu bớt ô nhiễm cho hành tinh mẹ…

Cuối cùng, nền văn minh bọn họ cũng đạt được cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn. Nhưng vấn đề ô nhiễm đã quá nghiêm trọng, nên bọn họ đành mạo hiểm chế tạo một chiếc phi thuyền vũ trụ, cho nó thám hiểm bên ngoài hệ thiên hà nhằm tìm mảnh đất mới…Bất chợt, mảnh vỡ sao Neutron xuất hiện, tấn công nền văn minh của bọn họ.

Diêu Nguyên nghe đến đây thì mãnh liệt đứng dậy, hoảng sợ hỏi:

-Mảnh vỡ sao Neutron? Cậu chắc chắn đó là mảnh vỡ Neutron chứ? Tại sao nền văn minh đó cũng bị mảnh vỡ sao Neutron tấn công? Chẳng lẽ bọn họ bị tấn công cùng lúc với Trái Đất chúng ta?

Trương Hằng lắc đầu đáp:

-Không, trong giấc mơ của tôi thì nền văn minh này đã tồn tại ít nhất hơn vạn năm trước…Ngài đừng hỏi vì sao tôi biết. Đó là cảm giác mà tôi cảm nhận được trong giấc mơ thôi. Thôi, trước hãy nghe tôi nói hết đã. Bởi vì mảnh vỡ sao Neutron xuất hiện, ngay cả nền văn minh đó cũng bất lực. Vì vậy, chỉ đành sử dụng kỹ thuật công nghệ của cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn giai đoạn đầu, xây dựng phi thuyền vũ trụ quy mô lớn, bay vào vũ trụ tránh nạn, nhưng vào lúc này…Khối thịt bám vào hành tinh đó mười mấy vạn năm trước, bên trong chứa vô số vi khuẩn ngủ đông đã tỉnh giấc. Cấu trúc khối thịt đó là đo đám vi khuẩn này chồng chất lại với nhau tạo thành. Ách, nói ra thì nó cũng giống như ôn dịch châu chấu mà loài người chúng ta thường gọi.

Lúc sơ khai, nó rất yếu ớt. Chỉ có thể hấp thu xác động vật, thực vật xung quanh. Nhưng mỗi khi cắn nuốt một thi thể, nó lại có khả năng chọn lọc và sao chép các gen hữu dụng từ vật chủ. Dần dần, nó bắt đầu có khả năng sinh sản, ấp trứng tạo thành đám quái vật. Mà đám quái vật này có nhiệm vụ giết và mang đến nhiều xác động vật, thực vật hơn cho nó. Từ từ, nó cắn nuốt càng nhiều thứ, càng mạnh lên…

Khi kích thước nó gia tăng, cuối cùng nền văn minh kia cũng phát hiện ra. Bọn họ từng thử tiêu diệt nó, nhưng không tìm được biện pháp hữu hiệu. Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải dùng tới bom khinh khí, đánh chìm cả khu vực kia…

Nhưng sự việc không đơn giản như vậy. Tuy đám vi khuẩn kia rất yếu ớt, đám quái vật mà nó tạo ra cũng như thế. Nhưng thật ra, nó đã sớm phân tán bản thể của nó vào lòng đất, men theo dòng nước ngầm tiến vào biển cả…Nền văn minh kia lại là sinh vật sống dưới nước a. Cho nên, bọn họ cũng bị lây nhiễm vi khuẩn, bị cắn nuốt. Theo số lượng sinh vật bị cắn nuốt tăng lên, đám vi khuẩn bắt đầu học được khoa học kỹ thuật. Từ đó, bọn chúng có thể sinh sản ra quái vật bắn đạn từ cơ thể, rồi tới quái vật tạo ra vòng bảo hộ điện từ, thậm chí đến cả kỹ thuật nhiệt hạch, chế tạo bom khinh khí nó cũng học được. Từ trong biển, nó bắt đầu tạo ra nguồn năng lượng vô tận, chế tạo ra vô số quái vật. Đó là những con quái vật mà chúng ta gặp phải trên mặt đất…

Đến mấy năm sau, khối thịt kia cuối cùng đã cắn nuốt xong hành tinh. Nó bắt đầu rời khỏi hệ thiên hà, tìm kiếm những hành tinh có sinh vật sống. Cắn nuốt rồi bỏ đi…Cứ như vậy, nó tìm tới đây.

Trương Hằng nói một hơi dài, dừng lại thở một chút. Còn Diêu Nguyên đang im lặng trầm tư, cô nàng Minh Chi Khiết ngồi bên cạnh cũng im lặng.

-Ta muốn xác nhận lại một điểm. Đám quái vật này khởi nguyên không hề có bất kỳ thủ đoạn khoa học kỹ thuật gì đúng không? Hơn nữa, khả năng sinh sản quái vật có được là từ gen mà bọn chúng thôn phệ xác sinh vật khác?

Diêu Nguyên suy nghĩ một lát rồi hỏi.

Trương Hằng gật đầu đáp:

-Không sai, chính là thế. Lúc đầu, nó chỉ là một tờ giấy trắng. Khi nó cắn nuốt càng nhiều, khả năng sinh sản quái vật càng nhiều. Mà một khi cắn nuốt đủ sinh vật có trí tuệ, đặc biệt là thôn phệ cả nền văn minh, nó sẽ có khả năng sử dụng các thủ đọan khoa học kỹ thuật.

Diêu Nguyên nhíu mày:

-Nhưng điều này rất lạ. Theo như cậu nói, cơ thể mẹ của nó, hay khối thịt to lớn đã chết kia. Nó hẳn phải là nền văn minh vũ trụ cấp ba mới đúng. Có khả năng phi hành bẻ cong cả không gian. Tại sao hậu duệ của nó lại không có được các kỹ thuật công nghệ cao đó?

Trương Hằng vẫn điềm tĩnh gật đầu, đáp:

-Bởi vì cơ thể mẹ đó đã tiến hóa sai!

-Tiến hóa sai?

Diêu Nguyên và Minh Chi Khiết tò mò hỏi lại.

-Đúng, là tiến hóa sai!

Trương Hằng giải thích:

-Theo như những tin tức mà tôi cảm nhận được lúc ban đầu, thì khối thịt to lớn kia cũng có hạn chế về tuổi thọ. Nhưng khi nó thôn phệ các nền văn minh cao cấp khác, hấp thụ các gen cường đại khác càng nhiều, như vậy nó lại có khả năng sinh ra quái vật càng mạnh. Nhưng chỉ như thế, muốn đạt tới nền văn minh vũ trụ cao cấp hơn rất khó. Bởi vì phương hướng phát triển của nó rất có thể đã sai lầm từ ban đầu. Dẫn đến trong thời gian dài tiếp theo, mấy vạn năm, mấy chục vạn năm sau, nền khoa học của nó vẫn dậm chân tại chỗ, kết quả cuối cùng chỉ là diệt vong. Con đường thôn phệ các nền văn minh khác có thể là con đường sai lầm, tuy nền khoa học kỹ thuật có thể rất cao, nhưng đó không phải là con đường chính xác…

-Ách.

Trương Hằng suy nghĩ một lát, giải thích:

-Lấy game online làm ví dụ chẳng hạn. Có thể nói là khối thịt mẹ kia đã xây bảng skill sai lầm, cho nên phải trả giá bằng mạng sống của mình. Vì vậy, đời sau của nó nhất định phải phát triển từ đầu, hơn nữa phải phát triển trong hoàn cảnh có sinh vật khác cạnh tranh. Có thể nói, số lượng những con quái vật như thế trong vũ trụ không ít, nhưng chỉ những cá thể mạnh nhất trong đó mới có khả năng sống sót, thậm chí đạt tới tình trạng vĩnh sinh bất tử. Đó chính là ý này.

Diêu Nguyên lắc đầu, không đưa ra ý kiến gì về quá trình tiến hóa của đám quái vật kia, hắn chỉ nói:

-Tốt lắm, chúng ta có thể kết luận chưa. Đám quái vật này dựa vào việc cắn nuốt gen của những sinh vật khác để tạo ra quái vật con, dùng chúng để bảo vệ mình đúng không?

-Đúng.

Trương Hằng gật đầu đáp.

-Tiếp theo, nó dựa vào các kỹ thuật khoa học mà nó thôn phệ được, tạo ra các sản phẩm công nghệ mà chúng ta nhìn thấy, như lò phản ứng nhiệt hạch. Đó là kết quả của nền văn minh loài sứa đúng không?

Diêu Nguyên hỏi tiếp.

-Ách, có điểm hơi khác. Đám quái vật đó có chung suy nghĩ với chủ thể. Tựa như ong mật và ong chúa vậy. Nó thật ra khá thông minh, biết kết hợp giữa khoa học kỹ thuật và gen để tạo ra đám quái vật đó. Tỷ như trong giấc mơ, tôi thấy nó tạo ra vô số chủng loại quái vật như quái vật oanh tạc, quái vật chiến đấu trên không, quái vật súng pháo Gauss…

Diêu Nguyên gật đầu đáp:

-Tức là cậu muốn nói, một khi nó thôn phệ càng nhiều gen, thôn phệ càng nhiều nền văn minh hùng mạnh khác, thì nó sẽ có khả năng sinh sản ra chủng loại quái vật mạnh hơn…Một câu hỏi khác, nền khoa học kỹ thuật của nó hiện giờ là cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn à? Nó có biện pháp tự thân phát triển nền khoa học không?

Trương Hằng lắc đầu:

-Nó không có tính sáng tạo và tìm tòi như thế đâu. À, cũng không đúng, có thể kết hợp giữa việc sinh sản quái vật và nền khoa học kỹ thuật thì cũng coi như là một kiểu sáng tạo rồi. Nhưng nó không có biện pháp tự nâng cao trình độ khoa học kỹ thuật, tất cả nền khoa học kỹ thuật mà nó sở hữu đều có được từ những nền văn minh mà nó thôn phệ. Cho tới, nền khoa học của nó vẫn là cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn giai đoạn đầu. Điều đó là chắc chắn, cho nên nếu xét về tầng thứ khoa học kỹ thuật, chúng ta đang chiếm ưu thế.

-Vậy sao? Chiếm ưu thế về khoa học kỹ thuật…

Diêu Nguyên bỗng dưng hỏi thêm một câu nữa:

-Nếu thế, nó sợ cái gì? Trong giấc mộng, cậu có biết chủng tộc này sợ gì không?

-À, không có.

Trương Hằng thoáng nghĩ, lập tức khẳng định:

-Nó tựa hồ không sợ gì cả. Virus trên hành tinh, vi sinh vật, động thực vật. Tựa hồ nó không e sợ cái gì cả. Bởi vì nó có thể căn cứ vào từng hoàn cảnh cụ thể, tiến hành điểu chỉnh gen của mình cho phù hợp. Có thể ban đầu, nó bị thương hoặc bị nhóm sinh vật khác thôn phệ. Nhưng sau đó, nó sẽ bắt đầu tiến hóa, tối ưu các chuỗi gen nhằm ngăn chặn nguy cơ, vì vậy theo lý thuyết, nó có thể cắn nuốt mọi thứ…

Diêu Nguyên nghe được những lời đó, hắn chợt nhớ tới việc khi rút lui, đám quái vật kia lại mang theo cả thi thể đồng bạn mình…Nếu tất cả bọn chúng đều có chung ý thức, như vậy đám quái vật kia không thể nào tự chủ hành động được, vậy tại sao chúng còn muốn mang thi thể đi? Chẳng lẽ để cho việc tiến hóa ra quái vật mạnh hơn sao?

Hơn nữa, khi nhắc đến việc tiến hóa, hắn tựa hồ đã bỏ sót một chuyện vô cùng quan trọng nào đó…

Lúc này, thiết bị liên lạc trong phòng Diêu Nguyên vang lên, hắn sửng sốt, lập tức mở thiết bị lên trả lời:

-Ta là Diêu Nguyên. Thời hạn 8 tiếng vẫn còn một chút nữa mà. Có chuyện gì sao?

-…Hạm trưởng, mời ngài tới phòng thí nghiệm sinh vật…

Tế bào của đám quái vật kia, nó đã thôn phệ hoàn toàn thực vật ngoài hành tinh! Tiến hóa thành một loại tế bào mới kinh khủng hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.