-…Trước mắt đã có 142 binh lính hi sinh, tân nhân loại chết một người. Đúng là tổn thất nghiêm trọng.
Trong quá trình các tiểu đội giao chiến với robot, kết quả liên tục được báo cáo cho Diêu Nguyên. Trước mắt, tỷ lệ tử vong của quân đoàn vũ trụ
đã gần 50%, hầu như mỗi giây trôi qua có một người chết!
Nhưng không có ai dừng lại, tất cả mọi người đều liều mình xông về
trước. Kẻ địch robot rõ ràng được thứ gì đó chỉ huy, dựa vào nhân số
cũng như khoảng cách xa gần nơi nó ẩn nấp mà tiến hành bố trí lượng
robot bao vây, tấn công thích hợp.
Bất quá, trí tuệ nhân tạo đã tính sai khả năng chiến đấu của loài người….Hay nói đúng hơn là khả năng của tân nhân loại!
Các tân nhân loại, bao gồm những tân nhân loại bình thường, đều là các
chiến sĩ trời sinh trong vũ trụ. Với hoàn cảnh không trọng lực, cảm giác xuất sắc về phương hướng trong không gian lập thể. Hơn nữa, thêm vào vũ khí gần như tương đương (đều là vũ khí Gauss), khi chiến đấu với robot
có thể nói là áp đảo!
Theo đánh giá của Diêu Nguyên, trong tất cả tân nhân loại, cảm ứng giả
là loại hình chiến đấu mạnh nhất trong vũ trụ. Có thể nói, kỹ năng của
cảm ứng giả là vũ khí thích hợp nhất trong chiến đấu. So với các tân
nhân loại khác, tuy họ đều có khả năng cảm giác xuất sắc, nhưng đều thua cảm ứng giả một khoảng lớn. Và cảm ứng giả cũng chiếm số lượng đông
nhất trong tân nhân loại!
Tiểu đội do Diêu Nguyên chỉ huy ít nhất đã tiêu diệt hơn 1000 robot,
đồng thời thành công thu hút một lượng lớn robot khác. Càng ngày càng có nhiều robot bao vây, nhưng với sự cảnh báo chính xác của Trương Hằng,
thêm vào địa hình phức tạp trong mảnh vỡ chủ hạm, vô số lỗ hổng có thể
dễ dàng di chuyển linh hoạt giữa các tầng và hành lang, đám người Diêu
Nguyên thành công thu hút một số lượng lớn robot. Ít nhất là gấp 10 lần
số robot tiểu đội hắn đã tiêu diệt, hay nói cách khác có gần một vạn
robot đang truy đổi bọn họ!
Hiện giờ, hắn đang cấp tốc tiến về khu vực của mà tiểu đội Ưng đang
chiến đấu. Theo suy đoán của Ưng, tiểu đội hắn đã rất gần chỗ trí tuệ
nhân tạo. Nhưng bất hạnh là cũng có một lượng lớn robot xung quanh, với
lực lượng của bọn họ không thể đột phá. Nghe xong, Diêu Nguyên thay đổi
chiến lược, cấp tốc chạy tới chỗ tiểu đội Ưng, không thèm bận tâm một
vạn robot đang truy đổi phía sau. Cho dù bị bao vây, bị giết chết cũng
chả sao, quan trọng là phải hủy diệt trí tuệ nhân tạo!
Sau khi Diêu Nguyên tới được quảng trường, đám người Ưng đang tập trung
hỏa lực tiêu diệt mười mấy con robot cuối cùng. Chỉ lát sau, các con
robot này đổ gục xuống, tia lửa điện tỏa ra xung quanh. Nhìn xung quanh, Diêu Nguyên cảm thấy kinh hãi…Xác robot ở nơi này ít nhất cũng phải hơn 2000 con. Tiểu đội Ưng mạnh như vậy sao? Chỉ có mấy người như vậy mà
hủy diệt nhiều robot như vậy?
-Không, không phải chúng ta…Là nàng, nàng quá mạnh. Lúc đó, nàng…Tựa như ngài lúc đó vậy. Trong chiến dịch thăm dò lúc trước, dễ dàng tránh né
đòn tấn công của đám robot. Trong địa hình rộng lớn này, lấy sức một
người thu hút phần lớn robot. Nhờ đó mà chúng tôi mới có thể dùng lựu
đạn công nghệ cao tấn công. Bất quá, nàng cũng kiệt sức.
Ưng chỉ vào Minh Chi Khiết đang nằm trên đất, nói.
Diêu Nguyên lập tức kiểm tra cô nàng, chỉ thấy cô ta đang say ngủ, trên
môi còn nở nụ cười. Khuôn mặt cô nàng còn vương nét đỏ, tựa như tình
trạng hồi quang phản chiếu lúc trước mà Morrison gặp phải. Nhưng mà, có
vài phần không giống, mà giống như…
-…thoát lực sau khi “sung sướng” quá độ?
Diêu Nguyên lắc đầu phủ định cái ý nghĩ hoang đường này, nói với Ưng:
-Mang nàng ta đi cùng. Xem ra năng lực của nàng ta còn mạnh hơn cảm ứng
giả…Không thể bỏ nàng lại. Ưng, dẫn đường! Không còn thời gian nữa. Chỉ
còn 10 phút cuối cùng, nhanh!
Ưng nghe vậy không chút chần chờ, lập tức sử dụng kỹ năng của thanh tích giả, sau đó chỉ vào một hành lang:
-Nơi này, chỗ đó có rất nhiều dấu vết để lại!
Cả đội dưới sự hướng dẫn của Ưng không ngừng tiến lên. Đoàn đội này
không những có Trương Hằng là dự tri giả, Diêu Nguyên là toàn năng giả,
thêm vào Ưng và Lưu Bạch, khả năng chiến đấu đã vượt xa đám robot bình
thường. Cơ hồ một đường xông thẳng vào trong.
Khi đi qua mấy hành lang, thứ hiện ra trước mặt là khu vực rộng lớn. Nơi này được bảo toàn rất tốt, trừ một số dụng cụ vỡ nát ra, còn lại hầu
như nguyên vẹn. Hơn nữa, còn có đèn chiếu sáng. Trong hành lang, đã có
sẵn nhiều tấm kim loại đang trôi nổi lơ lửng. Khi mọi người đi tới cuối
hành lang, các tấm kim loại này đột nhiên bay tới trước.
Mọi người lập tức giơ súng nhắm vào chúng, nhưng vài giây sau, các tấm
kim loại vẫn không có biến hóa gì, chỉ trôi nổi dưới chân mọi người,
cách sàn mặt đất không tới 10 cm.
-…Đây có lẽ thiết bị dùng để di chuyển.
Thích Hiểu Điểu sợ hãi than:
-Cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn a, chỉ xê xích một cuộc cách mạng công nghiệp không ngờ lại chênh lệch như thế…
Diêu Nguyên cẩn thận kiểm tra các tấm kim loại dưới chân. Ngoài bề mặt
trơn nhẵn, độ dày của tấm kim loại này khoảng 50 cm. Nói cách khác, bên
trong có thể chứa rất nhiều linh kiện, có lẽ đây là thiết bị tương tự
với vòng tròn kỳ quái trên robot. Đều có động cơ đẩy bằng lực điện từ,
hẳn là thiết bị di chuyển.
-Trí tuệ nhân tạo có thể đang ở khu vực này. Mọi người đề cao cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể đụng độ!
Diêu Nguyên nói rồi dẫn mọi người xông thẳng vào quảng trường phía trước.
Nhờ ánh sáng từ các ngọn đèn, đám người Diêu Nguyên dựa vào cảm giác của Trương Hằng, tiến thẳng về nơi có nhiều robot nhất. Đó là một kiến trúc có dạng như chiếc ốc vít khổng lồ, chỉ có một lối vào, xung quanh là vô số đường ống từ khắp nơi trong mảnh vỡ phi thuyền tập hợp lại vào chiếc ốc vít này. Nhưng, tại đây bọn họ gặp phải một loại robot hoàn toàn
mới!
Loại robot này có hình dạng gần giống con người, nhưng phần dưới của nó
có sáu chiếc chân máy, giống như chân của loài nhện. Nửa thân trên có
bốn cánh tay, chia ra hai bên đối xứng. Số lượng không nhiều lắm, chỉ có hai con mà thôi. Nhưng ngoại hình của chúng tương đối hoàn hảo, không
nhìn ra dấu hiệu hư hại nào.
Nếu chỉ như thế, với vũ khí của loài người như súng máy và súng lục Gauss tấn công, dù bề ngoài còn hoàn chỉnh cũng vô dụng…
Nhưng thứ làm cho đám người Diêu Nguyên lâm vào khổ chiến là việc – đám robot này hoàn toàn miễn dịch với đạn súng Gauss!
Đúng vậy, khi mọi người phát hiện ra đám robot bảo vệ trước cửa, liền
dùng súng trường cùng súng Gauss tấn công. Rất nhanh, mấy trăm con robot đã bị tiêu diệt sạch sẽ, tuy thế đội ngũ cũng có bốn người hi sinh…
Nhưng khi đối phó với hai con robot này, vô luận là dùng súng máy thông
thường hoặc súng lục Gauss tấn công, bên ngoài robot liền xuất hiện một
tầng bảo vệ mỏng manh màu trắng. Chính lớp bảo vệ này ngăn cản toàn bộ
đạn bắn tới, thêm vào bốn cánh tay máy chuyển đổi thành bốn nòng súng,
điên cuồng oanh kích. Chưa hết, sáu chân của nó không biết cấu tạo ra
sao, mà có thể bám dính vững vàng ở bất kỳ địa hình nào, từ vách tường
tới trần nhà, phảng phất như nơi đây không phải là môi trường vũ trụ
không trọng lực. Tốc độ của nó siêu nhanh, hơn nữa cũng rất linh hoạt.
Bốn binh lính tử vong lúc trước đều do hai con robot này giết chết!
-Khốn kiếp! Vòng bảo vệ bằng năng lượng sao? Lẽ ra phải sớm dự đoán
trước, dù gì kỹ thuật của bọn họ cũng tiên tiến hơn chúng ta…
Diêu Nguyên thở hổn hển, hai con robot này căn bản không rời lối vào duy nhất kia. Đến giờ, họ đã bị chặn ở đây gần 5 phút rồi. Thời gian nửa
tiếng chỉ còn lại vài phút ngắn ngủi, hắn càng nóng lòng hơn.
Mặt Thích Hiểu Điểu cũng trắng bệch. Đáng lẽ hắn đã chết trong đợt tấn
công vừa rồi, may mà có một binh lính khác kịp thời cứu hắn, nhưng binh
lính đó không may mắn thoát khỏi. Khoảng khắc đó, làn ranh giữa chết và
sống sao lại mong manh đến thế, vô số cảm xúc phức tạp giày xé trái tim
hắn.
Nhưng bộ não hắn không ngừng vận chuyển, không ngừng suy luận, thu thập
thông tin, đưa ra các giả thuyết và kết luận. Cho đến khi một đoạn hình
ảnh lóe lên trong đầu, hắn vội vã nhìn qua các thiết bị bằng kim loại
xung quanh, rồi kêu to lên:
-Không, không phải là vòng bảo vệ bằng năng lượng! Kỹ thuật đó quá tiên
tiến, không thể là thứ mà cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn có thể tạo
ra! Đây là vòng bảo hộ bằng điện từ! Bản chất của hai cái khác nhau hoàn toàn, nó chỉ có thể phòng ngừa các tác nhân tấn công bằng kim loại!
Đúng, nó có khả năng vô hiệu hóa đạn của chúng ta vậy, tựa như kỹ năng
trong bộ phim chiến binh X nào đó vậy!
Diêu Nguyên hơi sửng sốt, lập tức mở miệng mắng to:
-Đạn bằng nhựa? Bây giờ tìm đâu ra? Đừng đùa chứ! Loại kỹ thuật này được che dấu tới tận giờ, không sử dụng trên các robot bình thường. Nếu
không chúng ta đã sớm chuẩn bị tốt rồi. Khốn kiếp!
Vừa nói, Diêu Nguyên bỗng nhiên vứt khẩu súng lục Gauss trên tay, ánh
mắt nhìn chếch về trước. Rõ ràng hắn muốn thông qua cảm biến trong mũ,
chuẩn bị khởi động thiết bị phản lực cao điện từ phía sau trang phục
chiến đấu.
Thích Hiểu Điểu nhìn thấy, vội hét lớn:
-Diêu Nguyên! Ngài muốn làm gì?
Diêu Nguyên lúc này không còn vẻ nóng giận như lúc trước, chỉ trầm giọng nói:
-Cám ơn, ngươi Thích Hiểu Điểu. Trong thời điểm quan trọng nhất đưa ra
một thông tin quyết định…Hiện giờ, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rồi. Tiếp theo là đến lượt các binh lính như chúng ta chiến đấu. Ưng, ta sẽ
tiến hành cận chiến với hai con robot này. Trang phục chiến đấu mà chúng ta đang mặc được làm từ gốm sứ công nghệ cao, có thể tiếp cận bọn
chúng. Hơn nữa, nòng súng trên tay bọn chúng được lắp rắp từ các đốt
ngón tay. Vô luận được chế tạo bằng cách gì, cũng sẽ có điểm yếu. Cho dù không được, ta cũng thể cuốn lấy bọn chúng, kế tiếp…
Việc trí tuệ nhân tạo giao cho ngươi. Ngươi nhất định phải phá hủy cái thứ khốn nạn kia!
Tiếng nói vừa dứt, thiết bị phản lực cao điện từ sau lưng Diêu Nguyên đã khởi động, cả người bay thẳng về trước với tốc độ cực nhanh.
Phía sau, Ưng và Lưu Bạch đồng loạt đứng lên chuẩn bị chiến đấu, hét to:
-Thân vi Hắc Tinh!
-Thắng tử vô hám!
Thanh âm cuối cùng của Diêu Nguyên vọng về…