“Nguyễn Miên Miên nói ngươi bao nhiêu lần
ngươi sao còn đần như vậy?”
“Ngất tiểu chủ sao ngươi luôn khiến cô cô
tức giận thế?”
“Ngất tiểu chủ ngươi thật yếu ớt “
“Ngất tiểu chủ cùng đi tắm a”
“Ngất tiểu chủ sao ngươi luôn ngất thế?”
Suốt mười ngày, nàng bị những tú nữ này liên tiếp làm té xỉu, cô cô càng giận
thổ huyết không ngớt, cuối cùng đã đến một câu ngươi đần như vậy cũng không cần
vào cung đâu, những tú nữ khác che miệng cười khẽ, trong mắt các nàng, ngất
tiểu chủ này không có bất cứ uy hiếp gì đối với các nàng, bất quá làm đối tượng
giải trí khiến cuộc sống buồn tẻ có tư vị khác, hiện tại các nàng đang đợi xà
vương khâm chọn, như vậy, nhiệm vụ giải trí của nàng cũng hoàn toàn có thể đào
thải.
“Nguyễn Miên Miên.” Đột ngột, ở cửa truyền
vào tiếng thái giám.
Miên Miên vội từ trên giường đi xuống nhìn
công công hỏi: “Công công có chuyện gì sao?”
“Thu thập đồ đạc của ngươi đi.” Công công
đi vào căn bản không thèm liếc nhìn nàng.
“Thu dọn đồ đạc? Chẳng lẽ cho ta xuất cung
rồi?” Miên Miên nghe vậy không khỏi hỏi, bởi vì hôm nay tất cả tú nữ đều đợi Xà
vương khâm điểm, mà nàng ngốc như vậy đã bị vứt rồi, vậy có phải có thể xuất
cung rồi hay không?
“Ngươi hoàn toàn có thể xuất cung, nhưng
là năm năm sau.”
“Năm năm?” Miên Miên khó hiểu.
“Bởi vì ngươi đã bị biếm thành cung nữ, mà
chủ tử ngươi hầu hạ là Phiêu phi bị đánh vào lãnh cung.” Công công nói một nửa
rồi nhìn Miên Miên khó hiểu mở to mắt nói tiếp: “Ngươi chỉ cần an tâm hầu hạ
chủ tử năm năm, năm năm sau, ngươi liền có thể xuất cung rồi.”
“Có nghĩa là ta không cần hầu hạ Xà vương
rồi hả?” Nàng vội hỏi.
“Biết rõ ngươi muốn hầu hạ bệ hạ, nhưng ai
bảo ngươi không có số tốt như vậy, đám cô cô thấy ngươi tay chân vụng về huấn
luyện không tốt, ngươi như vậy hầu hạ Xà vương sẽ khiến các cô cô toi mạng,
ngươi cũng đừng trách các nàng, kiếp sau ngươi đầu thai thông minh một chút sẽ
có cơ hội thôi.” Công công nhìn nàng an ủi.
Nghe vậy, trên mặt Miên Miên lập tức xuất
hiện một nụ cười sáng lạn, công công không biết nguyên nhân còn tưởng rằng nhờ
lời hắn nói!
“Vào đi.” Công công gầy teo đưa nàng đến
cửa một viện hoang vu liền rất nhanh rời đi, Miên Miên ôm hành lý đi vào nơi cỏ
dại mọc lan tràn, trong nội viện không lớn này có vài cây anh đào nhưng cũng
không quá tươi tốt, cửa lớn rộng mở, Miên Miên từ từ đi vào, “Xin hỏi có ai
không?!”
Thấy không có người trả lời, Miên Miên
liền đi vào, chỉ vừa bước vào căn phòng đơn giản liền thấy bên cạnh cửa sổ một
nữ tử vô cùng xinh đẹp đang ngồi, nàng có mái tóc dài màu đen, mặc quần áo phi
thường mộc mạc, hai mắt trống rỗng nhìn về phương xa, tựa hồ mọi thứ chung
quanh chỉ là không khí.
“Phiêu phi xin chào, ta là cung nữ mới
tới, tên Nguyễn Miên Miên.” Tại đây không có người nào khác, không cần nghĩ,
nàng khẳng định là Phiêu phi.
“Phiêu phi ta là cung nữ tới hầu hạ người,
ta là Nguyễn Miên Miên,” Nàng nói lần nữa, nữ nhân ngồi bên cửa sổ vẫn không
nói, đối với câu chào hỏi của nàng cũng chẳng quan tâm.
Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nàng ấy không
nói được sao?! Miên Miên vội đi đến cửa sổ ra dấu với nàng, nàng ấy vẫn không
nhìn cũng không để ý tới nàng, Miên Miên lần nữa nghĩ, nàng ấy sẽ không phải là
người mù chứ? Vì vậy, nàng vội quơ quơ tay trước mặt nàng ấy, ai ngờ nữ nhân
này đột nhiên lườm nàng, liền tiếp tục nhìn về phương xa.