“Này, các ngươi muốn làm gì?” Nguyễn Miên Miên bị bảy tám nha hoàn trói gô
ném vào trong hồ nước màu trắng.
“Phốc phốc phốc…” Miên Miên ngã ngồi trong nước hồ bối rối giãy dụa la lên:
“Cứu ta… Ta không biết bơi… Cứu ta… phốc phốc phốc…” Miên Miên chật vật vẫy
nước đáng thương kêu cứu.
Thị nữ nghe vậy vội vớt Miên Miên lên, có chút nhíu mày nhìn nước hồ,
Nguyễn Miên Miên đột nhiên được cứu còn chưa kịp nói cảm tạ, đã thấy thị nữ
chằm chằm vào nước hồ rồi lại nhíu mày nhìn nàng, Miên Miên thấy thế khó hiểu
cúi đầu muốn tìm xem rốt cục là vì sao “Ách? Thì ra… thì ra nước này không sâu,
ha ha” Miên Miên nhìn nước chỉ tới eo mình cười cười xấu hổ.
Thị nữ không trả lời nàng, mà nhìn thoáng qua những nha hoàn kia, một giây
sau, lại nghe những tiếng kêu rên…
“Ah… Các ngươi muốn làm gì? Này, ngươi thoát y phục ta làm gì thế? Này này
này, ngươi dừng tay…, váy này không thể thoát a…, tránh ra tránh ra.” Miên Miên
thất kinh la lên.
“Tiểu chủ xin ngài phối hợp với chúng tôi được không?” Thị nữ lần nữa mặt
không biểu tình nói.
“Phối hợp?” Miên Miên nửa ngồi trong nước hồ cúi đầu nhìn thoáng qua thân
thể trống trơn của mình rồi nhìn các nàng hỏi: “Các ngươi bắt ta cởi đồ phối
hợp với các ngươi cái gì?”
“Cái này…”
“Ồ, ngươi vừa mới gọi ta là gì?” Miên Miên tựa hồ nghĩ tới điều gì, vội cắ
ngang lời thị nữ muốn nói.
“Tiểu chủ” Thị nữ gọi một tiếng.
“Ai? Tiểu chủ?” Miên Miên nghe vậy ngây ra một lúc, một giây sau, nàng vội
cười cười khoát tay: “Ha ha, các tỷ tỷ nhận lầm người a, nếu là ở một tháng
trước gọi ta tiểu chủ thì không sai, nhưng bây giờ ta đã từ tiểu chủ biến thành
nha hoàn lãnh cung rồi.” Nói xong, cho rằng đã giải thích rõ nàng rất nhanh cầm
quần áo các nàng đã ném qua một bên lên muốn mặc vào.
“Tiểu chủ người mặc quần áo này sao có thể mặc đi gặp bệ hạ?” Thị nữ vừa
nói vừa túm y phục trong tay Miên Miên qua.
“Cái gì? Gặp Xà vương? Ta tại sao phải gặp Xà vương?” Chẳng lẽ mục đích các
nàng tắm rửa cho nàng chính là để cho đại mãng xà kia ăn luôn nàng sao? Nghĩ
tới đây, nàng toàn thân run run vội la lên: “Ta không muốn đi gặp Xà vương
không muốn, không muốn…”
“Quần áo thay tốt rồi sao?” Đúng lúc này đằng sau màn đột nhiên đi ra một
người, Miên Miên thấy thế vội giấu cả người vào trong nước thất kinh la lên:
“Ngươi… Ngươi sao có thể vào nhà tắm nữ?”
A Đức nghe vậy khẽ mỉm cười nói: “Tiểu chủ, chúng ta là thái giám.”
“Thái giám cũng không được a, ngươi… Ngươi nhanh đi ra ngoài.”
“Chúng ta đi ra ngoài cũng được, nhưng tiểu chủ phải lập tức mặc quần áo tử
tế đi gặp bệ hạ.” A Đức nói.
“Tại sao phải đi gặp Xà vương? Ta… Ta cũng không có phạm lỗi.” Miên Miên
vội mếu máo nói.
“Không phải người phạm lỗi, mà là gặp may mắn, đêm nay bệ hạ chỉ định người
thị tẩm, nếu người phục thị bệ hạ tốt, cuộc sống huy hoàng đang chờ người.” A
Đức cười cười nói.
“Thị… tẩm?” Miên Miên có chút nhíu mày nhẹ lẩm bẩm hai chữ này, ách? Nàng
nhớ rõ thượng diện đã từng nói qua thị tẩm giống như ngủ, bảo nàng cho Xà vương
thị tẩm… Trời ạ, đó không phải là ngủ cùng đại mãng xà sao? Lúc này, trong đầu
nàng đột nhiên hiện ra hình ảnh tiểu Thúy cùng Sơn lộ ra cái đuôi điên cuồng
giao phối, kết hợp… Thị tẩm, Miên Miên lập tức kịp phản ứng mắt mở to so với
mắt trâu còn lớn hơn, trời ạ, thị tẩm chẳng phải là tương đương kết hợp?!
“Tiểu chủ tiểu chủ… Công công… Tiểu chủ ngất rồi.” Bọn nha hoàn vội vàng la
lên.