Ngồi trên xe ngựa Miên Miên buồn bực nhíu mày, rốt cuộc khi gần tới phủ Tuyết vương gia nàng nhịn không được hỏi: “Tử nhi, ma ma đã nói với ngươi bao nhiêu lần là đừng mặc tầng tầng lớp lớp quần áo như vậy sao ngươi không nghe, vì sao quần yếm ta chuẩn bị ngươi lại không mặc?”
“Mẹ, ta đã lớn rồi nha, cái thứ quần yếm xấu hổ như vậy sao có thể mặc được, người để ta mặc như vậy đi gặp đại mỹ nam có phải là sợ ta cướp mất vị trí đại mỹ nam đâu này?” Tiểu mỹ nam rung rung đùi đắc ý nói.
“Thôi đi, ngươi lần trước cũng nói vậy, nhưng kết quả thế nào? Tè cả ra quần rồi!” Miên Miên trêu chọc nói.
“Ai nha, cái kia đều là lỗi của người nha, ta đã nói muốn đi tiểu rồi, động tác của người như thế nào lại quá chậm đi, kết quả tè hết cả ra quần rồi… ai, phản ứng cũng thật trì độn!” nói rồi tặc tặc đầu lười vẻ ngán ngẩm.
“Đúng rồi mẹ, người tột cùng là yêu thích ai nha, tuy ta biết là người theo đuổi người rất nhiều nhưng là cũng nên qui củ nha kẻo sau này không có ai hết a! Ta nói trước là ta chỉ thích hai người thôi nha, một là đại mỹ nam, hai chính là Huyền thúc. Hai đại soái ca như vậy nhất định sẽ sinh ra tiểu mỹ nam anh tuấn giống ta a!”
“Ngươi nói vậy là muốn tống mẹ ngươi đi rồi hả? Không có lương tâm mà!” Miên Miên bĩu môi nói.
“Không đúng a, sau này ta nhất định sẽ phụng dưỡng người a, chỉ là nữ nhân thì cuối cùng cũng phải có nơi có chốn thôi! Lô thúc thúc vẫn nói như vậy mà!” nói rồi bày ra bộ dáng đại nam nhân nhìn nàng.
Miên Miên bộ dáng không vui nói: “Về sau không cho phép người cùng Lô thúc thúc qua lại nữa, đều dạy hư ngươi hết rồi!” cái tên Lô Vượng này thật sự quá phận mà, không có việc gì toàn dẫn người ta đi kỹ viện làm gì không biết.
“Không muốn, người không thể cướp đoạt niềm vui nho nhỏ này của ta được!” tiểu mỗ nam vội vàng kháng nghị.
“Niềm vui cái đầu ngươi á, đi kỹ viện với trẻ con lên năm như thế nào có thể là niềm vui được? Ngươi không nghe lời ta sẽ phạt cấm túc!” Miên Miên đe dọa nói.
Tiểu mỗ nam uất ức nuốt nước miếng cúi đầu không nói, hắn đã nhiều lần bị phạt cấm túc, người này cũng thật ác mà, một lần bắt hắn đóng cửa tới ba ngày… ô ô, hắn thật đáng thương!
“Phu nhân, đã tới nơi rồi ạ!” đúng lúc này thì phu xe lên tiếng nói.
“Ta biết rồi!” Miên Miên đáp gọn rồi nhín về tiểu mỗ nam, “Lát nữa không được nháo loạn lên, có biết không?”
“Đã biết!” tiểu mỗ nam vội vàng gật đầu, Miên Miên đội mũ rộng vành lên rồi ôm hài tử xuống, một lớn một nhỏ nhanh chóng đi vào Tuyết phủ.
“Phu nhân đã tới, mời đi bên này!” Lôi Ảnh vẫn nghiêm nghị như ngày trước ý tứ nói, cho đến bây giờ Miên Miên cũng chưa thấy hắn cười bao giờ khiến nàng nghĩ rằng hắn thậm chí không biết cười nữa cơ, nhưng là khi Tử nhi tới gần hắn thì nàng mới biết rằng mình lầm rồi.
“Lôi Ảnh thúc thúc!” một cái đầu nhỏ từ phía sau Miên Miên nhô ra, bộ dáng tươi cười nhìn Lôi Ảnh.
Lôi Ảnh không tự giác nhìn tiểu mỗ nam nói: “Tử nhi tới rồi, có muốn chơi cùng thúc thúc không?”
“Muốn a, thúc thúc tốt với Tử nhi như vậy, sao Tử nhi lại không muốn chơi với thúc thúc chứ. Bộ võ công lần trước người dạy ta đã học xong rồi nha, đợi lát nữa sẽ biểu diễn cho người xem. Ta nhất định cho người biết mỹ nam học võ có bao nhiêu suất nha!” tiểu mỗ nam ôm lấy cổ Lôi Ảnh cười nói.
Lôi Ảnh cười lớn khiến Miên Miên xấu hổ cúi đầu, cái tên lạnh như băng sơn này chỉ khi thấy tiểu mỗ nam thích tự kỷ mới có thể cười vui như thế, cái này thật không biết nên vui hay buồn đây.
Đi qua đình viện, đoàn người nhanh chóng đi tới đại sảnh, “Tới rồi!” Miên Miên vừa bước vào đã nghe thấy thanh âm ôn nhu của Dạ Phong truyền tới.
Miên Miên nhìn hắn mỉm cười, “Ân, đã đến!”
“Mỹ nam thúc thúc!” Tử Tử nhìn thấy Dạ Phong liền cười lớn, Lôi Ảnh vội để hắn xuống, tiểu mỗ nam nhanh chóng chạy tới bên cạnh Dạ Phong cười nói: “Như thế nào? Trang phục của tiểu mỹ nam hôm nay thế nào?”
“Được nha, đẹp tới 8 phần rồi!” Dạ Phong ôn nhu cười nói.
“A, chỉ có 8 phần thôi sao? Đại mỹ nam ngươi không thể cho ta 10 phần sao, hôm nay ta rất tốn thời gian chăm chút ăn mặc nha!” Tử Tử bĩu môi lầm bẫm, hiển nhiên với nhận xét của Dạ Phong rất là bất mãn.
“Được rồi, ta cùng Phong thúc thúc có chuyện cần nói, ngươi đi ra ngoài chơi với Lôi Ảnh thúc thúc đi!” Miên Miên nhìn tiểu mỗ nam nói.
“Không muốn, lần nào các ngươi cũng bí bí mật mật như vậy hết, ta đã lớn rồi ta có quyền được biết mọi chuyện!” Đối với việc lần nào cũng bị đuổi ra ngoài tiểu mỗ nam tỏ ra cực kỳ khó chịu.
“Ngươi có đi hay không? Có muốn ta nhéo đứt lỗ tai ngươi không?” Miên Miên bắt đầu uy hiếp nói.
Tử Tử thấy vậy thì bĩu môi đi tới trước mặt Dạ Phong nói: “ Mỹ nam thúc thúc, thúc muốn nói chuyện riêng với mẹ ta là chuyện không thể, trừ phi ngươi thừa nhận mình là lão cha của ta!” Tiểu mỗ nam giảo hoạt cười nói.
“Ách? Tại sao lại muốn như vậy?” Phong cười cười vuốt đầu tiểu mỗ nam hỏi, tên tiểu tử này nói câu này cũng không phải lần đầu tiên, chỉ cần vừa thấy mặt hắn chắc chắn sẽ nhào tới hỏi ngay.
“Bởi vì thúc với ta đều có mắt màu tím a, không phải lão cha thì sao có thể giống như vậy a…ôi, đau quá a…” tiểu mỗ nam lời còn chưa dứt đã thấy đã bị Miên Miên cốc cho một cái trên đỉnh đầu.
“Ngươi còn dám dông dài?” Miên Miên dứ dứ nắm đấm mỉm cười nhìn tiểu mỗ nam.
“Được rồi, Lôi Ảnh thúc thúc, chúng ta đi!” tiểu mỗ nam bĩu môi vẻ ủy khuất đi tới bên cạnh Lôi Ảnh.
“Vương gia, hai người cứ từ từ nói chuyện!” Lôi Ảnh thi lễ rồi xoay người bế tiểu mỗ nam đi ra ngoài.
“Không có ý tứ, đứa nhỏ này thật sự bát nháo quá mà!” Miên Miên ngồi trên ghế áy náy nhìn Dạ Phong.
“Ta rất thích Tử Tử, nếu như có thể thì ta thật nguyện ý làm cha hắn!” lời hắn vừa nói ra khiến mặt Miên Miên thoáng chốc ửng đỏ, hắn nói vậy thật sự làm khó nàng mà.
“Nàng muốn lúc nào thì trở về?” Dạ Phong đưa tay ý bảo nàng uống trà trong khi hắn cũng nhấp một ngụm.
“Rất nhanh thôi…” Miên Miên suy nghĩ nói.
Dạ Phong nàng suy tư không nhịn được hỏi: “Năm năm nay nàng thay đổi rất nhiều, không còn ngây thơ đơn thuần như ngày xưa nữa. Những năm gần đây nàng không ngừng thu thập thông tin về tình hình nội cung, ta biết là nàng sẽ trở về mà, chỉ là…cuộc sống của nàng bây giờ rất tốt, vì sao lại còn muốn sống những ngày cừu hận nơi nội cung đâu?” Dạ Phong thanh âm nhẹ nhàng như gió nhưng lại khiến người khác nghe được cảm thấy thật đau lòng.
Miên Miên nghe vậy không khỏi cay đắng, “Ta cũng không biết mình đã biến thành loại người nào nữa, năm năm nay ta không ngừng học hỏi khắp nơi, ta không muốn như trước đây cái gì cũng không biết. Nhưng là những năm tháng này ngoại trừ Tử Tử khiến ta vui vẻ thì cuộc sống của ta chỉ là sự đeo bám của quá khứ đau thương!’ nói rồi buồn bà quay mặt.
“Đã như vậy sao nàng còn…” Dạ Phong nói tới đây chợt dừng lại.
“Kỳ thực ta không phải là không muốn nghe lời ngươi mà buông tha cho quá khứ, nhưng là chỉ cần ta nhắm mắt thì ác mộng ngày xưa sẽ lại kéo đến, ta không thể để tỷ tỷ chết uất ức như vậy. Thêm nữa, ta được biết nội cung giờ đây cũng đang trong tình trạng tranh giành đẫm máu mà người khởi xướng dĩ nhiên là Ngải Vân. Nàng ta không cho bệ hạ sủng hạnh bất kỳ nữ nhân, nội cung bây giờ chính là thiên hạ của nàng ta!” nói đến Ngải Vân phi nàng không khỏi cười lạnh.
“Nàng biết là tốt rồi, tuy nàng ta chưa phải là Xà hậu nhưng lại có Thái hậu làm chỗ dựa, năm năm nay cũng chỉ có nàng ta sinh hạ tiểu công chúa thì tự nhiên hậu cung sẽ do nàng ta nắm giữ rồi. Nếu nàng ta biết nàng còn sống thì chắc chắn sẽ không bỏ qua!”
“Ta thấy không phải những cung phi khác không sinh mà là nàng ta không để cho các nàng có cơ hội sinh thì đúng hơn!” Miên Miên minh bạch nói.
“Có thể không để ai phát hiện ta thì thủ đoạn của nàng ta không phải cũng rất thâm hiểm sao?” Dạ Phong hỏi lại.
“Đúng, nàng ta quả thực rất lợi hại, nếu không phải như vậy thì kiếp trước ta cũng sẽ không bị nàng ta hại chết, kiếp này còn khiến tỷ tỷ chết thay cho ta!” Từ khi Dạ Phong cứu nàng ra, giữa nàng và hắn đã không còn bất kỳ bí mật nào nữa.
“Ta muốn nói là nàng ta cùng nàng không giống nhau, nàng nói rằng nàng ta bằng cấp rất cao, hiểu biết nhiều thì nàng phải biết rằng những người như thế một khi có tâm cơ thì thủ đoạn sẽ rất tàn nhẫn, nàng ta nhất định sẽ không tha cho nàng cùng Tử Tử!” Dạ Phong nói thẳng.
“Ta biết, thế nhưng ta cũng không còn là Miên Miên của trước đây nữa rồi, ta không sợ bởi vì ta biết rõ là ta sẽ không thua nàng ta, sẽ không đâu!” Miên Miên tự tin nói, thời điểm nàng bị nhốt vào tử lao, Miên Miên trước kia đã chết rồi!
“Nàng muốn gặp lại hắn sao?” sau nửa ngày trầm mặc Dạ Phong đột ngột hỏi.
Miên Miên ngây người nhìn hắn xấu hổ hỏi: “Cái kia, hắn là ai a?”
“Nàng biết ta đang nói đến ai mà, ta muốn nói là hắn rất yêu nàng, ta tin chắc điều này nàng cũng đã sớm biết rồi, đúng không?”
Miên Miên nghe hắn nói chỉ trầm mặc cười nhạt không lên tiếng.
“Cho dù tất cả đều nghĩ rằng nàng đã chết trong đám cháy kia nhưng là hắn vẫn không cho là vậy. Hắn đã từng nói với ta, hắn cảm giác được nàng vẫn còn sống bởi vậy nhiều năm nay vẫn một mực phái người tìm kiếm. Nàng cũng nên biết rằng, năm năm nay hắn chưa từng yêu hay sủng hạnh bất kỳ nữ nhân nào, mặc dù tú nữ được tuyển chọn ngày càng nhiều nhưng hắn vẫn nhớ thương nàng. Với tư cách đệ đệ của hắn, ta muốn nói rằng chuyện của hai người chính là duyên phận!” Dạ Phong nhìn nàng nói.
Nghe Dạ Phong nói về Dạ Mị, tâm Miên Miên có chút run rẩy xót xa nhưng nàng vẫn không nói lời nào bởi vì nàng căn bản cũng không biết nói gì lúc này. Hàng năm hắn cho người tìm kiếm làm sao nàng lại không biết chứ chỉ là lòng của nàng đã vì cái chết của Nghi phi mà ngập tràn cừu hận nên không thể chứa được tình yêu nữ. Hiện tại nàng cũng không muốn suy nghĩ tới vấn đề này, tình cảm thì phải để tùy duyên thôi!
“Tử Tử cũng không còn nhỏ, hắn cần phải biết thân thế của mình, nàng không định cho Tử Tử biết sao?” Dạ Phong thấy nàng trầm mặc đành nói sang chuyện khác.
“Ta sẽ cho Tử Tử biết!” Miên Miên rốt cuộc cũng lên tiếng nói.
“Nàng quyết định rồi sao?”
“Mặc dù những năm này ta bắt hắn học võ công, học đạo lý lại còn bắt hắn ra chợ bán đậu hũ, lên núi hái thuốc có chút vất vả nhưng là ta đâu thể làm khác, hắn không phải người thường, cuối cùng phải nhận tổ qui tông. Ngươi cũng biết trong cung tâm kế khó lường, ta không muốn hắn ngây thơ như ta ngày trước cho nên mới không để hắn trải qua tuổi thơ cùng những đứa trẻ khác, cũng may hắn thật sự rất sáng dạ và hứng thú với những điều này mới có thể khiến ta vơi bớt áy náy trong lòng.” Miên Miên có chút thương cảm nói.
“Hắn rất vui vẻ, ta biết rõ Tử Tử không oán trách gì nàng mà trái lại vô vùng yêu nàng!”
Miên Miên nghe Dạ Phong nói vậy không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, đây là hài tử duy nhất của nàng cũng là hài tử nàng yêu thương nhất, vì sự an toàn của hắn nàng đã tốn bao tâm tư vào đấy.
“Nếu có việc gì ta có thể giúp thì nàng cứ nói!” Dạ Phong mỉm cười.
“Cảm ơn người năm năm trước đã cứu ta, còn giúp đỡ ta nhiều như vậy, ân huệ này Miên Miên thật sự không biết phải báo đáp người như thế nào đây?” Miên Miên áy náy nói.
“Chúng ta là bằng hữu, nàng lại còn đem bí mật của mình nói cho ta cũng đủ thấy là nàng tin tưởng ta, thêm nữa nàng dù sao cũng là chị dâu của ta, Tử Tử là cháu của ta cho nên nàng không cần khách khí như vậy!”
“Cảm ơn ngươi, Tuyết vương gia! Về sau nếu có chuyện gì ta có thể giúp thì hày nói với ta, ta sẽ cô hết sức!” Miên Miên nhìn hắn cười nói.
Dạ Phong thấy vậy cũng mỉm cười.
“Ba tháng nữa sẽ là sinh nhật tiểu công chúa con gái Đổng phi, trước đó ta nhất định sẽ bố trí cho phụ tử hắn tương kiến, đến lúc đó chắc chắn phải cần người trợ giúp rồi!” nói rồi cười cươi, nhưng là trong lòng lại vô cùng xót xa.
“Được!” Dạ Phong thoải mái gật đầu.
“Mẹ, các ngươi trò chuyện đã xong hay chưa?” Tử Tử từ bên ngoài chạy vào hỏi.
“Làm sao vậy?” Miên Miên không khỏi nhíu mày nhìn tiểu mỗ nam làm loạn.
“Ta muốn đi về a… ta có việc gấp nha!” thân hình nhỏ của tiểu mỗ nam không ngừng nhày nhót nói.
“Có chuyện gì?” Miên Miên đi đến trước mặt hắn nghiêm nghị hỏi.
“Ai nha, người đừng nói nữa, dù sao cũng rất trọng yếu nha! Mỹ nam thúc thúc, chúng ta đi trước a, hai ngày nữa ta lại tới thăm thúc nha…chụt chut…” nói rồi hôn gió rồi kéo tay Miên Miên lôi đi.
Thấy một lớn một nhỏ lôi kéo nhau đi khuất, Dạ Mị không khỏi nhíu mày hỏi Lôi Ảnh: “Tử Tử làm sao vậy?”
“Thuộc hạ cũng không rõ, vừa nãy hắn bảo đói nên thuộc hạ dẫn hắn đến nhà bếp làm một ít thức ăn, ai biết Lưu đầu bếp vừa nói tới việc hôm nay Bách Hoa Lâu có tam đại hoa khôi đồng thời phát thẻ bài, Tử Tử nghe vậy liền quăng đồ ăn bỏ chạy đến đây!”
Dạ Phong nghe vậy không nhịn được cười lớn, hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao mà lại gấp gáp vậy rồi, tên tiểu tử này!