Tập đến động tác cuối cùng, Miên Miên chỉ muốn tìm hố đất mà chui vào, cái
tên đại mãng xà này cũng thực biến thái quá mà, đại biến thái, nàng căn bản
không biết nhảy múa mà hắn vẫn nhất quyết không chịu hô ngừng, rõ là muốn bôi
xấu nàng mà.
Mọi người thấy nàng biểu diễn đều buồn cười đến ngã lăn ra, một vài người
còn khoa trương đến chảy cả nước mắt.
Miên Miên quả thực không biết dấu mặt vào đâu, cái kia, đích thị không chỉ
các quan viên cười nàng mà toàn bộ thái giám cung nữ có mặt cũng nhếch miệng
cười! Miên Miên thật muốn chết mà!
“Tỷ tỷ, nguyên lai người nói kinh diễm lòng người là cái này a?” Nhu phi
ngồi bên cạnh Nghi phi không nhịn được che miệng cười, hàm ý giễu cợt.
Thi Hàm nhìn nàng ta không khỏi có chút nhíu mày, biểu diễn như vậy đích
xác chấn kinh rồi, chỉ có cái là không phải kinh diễm mà là kinh hãi lòng người
đi!
“Cảm ơn!” Miên Miên nói rồi nhanh chóng xoay người định chuồn xuống, ai ngờ
một giọng nói từ phía dưới vang lên: “Tốt!” Miên Miên chết lặng quên cả bước
đi, mà phía dưới khán đài cũng chết lặng theo.
“Bệ hạ, không ngờ Thụy Tuyết quốc còn có nữ tử khả ái như vậy!” ánh mắt
phiên bang quốc vương chứa đầy tán thưởng nhìn Miên Miên.
Dạ Mị nghe vậy mặt cũng không biểu lộ gì nhưng chính là khóe môi hắn vẫn
không giấu nổi tia cười vui vẻ.
Miên Miên thì không khỏi nhìn về phía phiên bang vương, nhìn xem, cùng là
một thân cao quí mà ngồi bên cạnh Dạ Mị - một giống như một thân sĩ, một giống
như biến thái, thật khó có thể hình dung xà với xà mà cũng có thể chênh lệch
như vậy? Nàng phi thường kích động hướng phiên bang vương nở nụ cười rồi xoay
người nhanh chóng rời đi.
“Nguyễn Miên Miên, ngươi nhảy cái gì thế kia? Mặt mũi cung nữ chúng ta bị
ngươi làm mất hết rồi!” Miên Miên vừa bước xuống Kim ma ma nhịn không được lớn
tiếng quát.
“Thực xin lỗi… Ta đã nói là không biết nhảy múa mà…” Miên Miên áy láy nói.
“Ai nha, ngươi thực sự là…” Kim ma ma toàn thân run rẩy, phất tay áo bỏ đi.
Miên Miên thấy vậy nội tâm không tránh được khổ sở, nàng thật sự không phải
cố ý, nàng thật sự không biết khiêu vũ mà, than nhẹ một tiếng rồi rời đi tới
nơi vắng người ngồi xuống.
“A…”, ngay lúc vừa ngồi xuống nàng liền thất kinh la lên, đưa mắt nhìn về
phía trước chỉ thấy vài ba cung phi ăn mặc đẹp đẽ, xô nước trống trơn trong tay
các nàng vẫn còn đang nhỏ giọt.
“Sao các người lại hắt nước ta?” Miên Miên nộ khí nhìn về phía các nàng,
đầu tóc quần áo nàng giờ đã ướt thành một mảng.
“Như thế nào? Bổn cung hắt ngươi cũng có ý kiến sao? Hơn nữa, có trách thì
trách ngươi làm cho Thụy Tuyết quốc quá mất mặt đi, chỉ hắt nước ngươi đã là
may mắn lắm rồi!”, nàng ta cười giễu cợt nói, hàm ý cảnh cáo vẫn còn có thể
chiếu cố nàng hơn nữa.
“Miên Miên… Miên Miên…” đúng lúc này thì Kim ma ma vội vã chạy tới, ba nàng
kia thấy thế che miệng cười chờ xem kịch vui. Kim ma ma đi tới cạnh nàng không
khỏi nhíu mày, “Ai nha, ngươi như thế nào lại biến thành bộ dáng này?”
Miên Miên nghe vậy chu môi nộ khí trừng về phía các nàng kia, nội tâm nàng
lúc này rất giận dữ.
“Ôi, tiểu tổ tông của ta, thế này làm sao mà tiếp tục được a?”
“Kim ma ma, người thấy nàng ta làm chúng ta chưa đủ mất mặt sao?”
“Ai ôi!!! Xin nhị vị nương nương đừng làm khó nàng, lần này là vương gọi
nàng lên biểu diễn a!”
“Cái gì? Biểu diễn?” các nàng kia nghe vậy bán tin bán nghi nhìn nhau rồi
giận dữ nói: “Nàng ta khiến chúng ta chưa đủ mất mặt hay sao? Vì cớ gì cái thứ
vũ đạo như khúc gỗ ấy lại có cơ hội biểu diễn lần hai a?” ba nàng cung phi
trừng mắt nhìn Miên Miên biểu tình như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.