Ba ngày liên tiếp kể từ khi Dạ Mị nói muốn nàng sinh tiểu mãng xà thì hắn
mỗi đêm đều tới giày vò nàng ít nhất một lần. Chuyện này đã khiến các cung phi
khác trong hậu cung ghen ghét không thôi, cho dù không phải là do Miên Miên thì
cũng khiến cho nàng trở thành mục tiêu công kích của đám nữ nhân đó.
Miên Miên vẫn không quen có người hầu hạ nên những cung nữ, thái giám cũng
hiểu là không có chuyện gì thì không đến làm phiền nàng.
Đứng ngoài tiểu viện ngắm cây anh đào trăm tuổi, Miên Miên khẽ thở dài,
nàng không biết mình phải làm như thế nào bây giờ, vốn là rất ghét tên đại mãng
đó vậy mà chỉ mới ở chung mới có mấy ngày thái độ của nàng đối với hắn đã có sự
chuyển biến, dù là rất chậm nhưng cũng khiến cho nàng hoang mang không thôi.
Hít muốn sâu một hơi như muốn giũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ này, Miên Miên
quay người đi ra ngoài, một cung nữ thấy thế vội cúi người hành lễ: “Nương
nương muốn đi đâu, để nô tỳ đi cùng người!”
Miên Miên nghe thế ngoái lại cười nói: “Không cần, ta chỉ đi ra phía trước
một lát thôi!”’ nói rồi liền quay đi. Đã mấy ngày rồi, nàng vẫn như trước không
muốn có người hầu hạ, nàng cũng đã từng làm cung nữ, những nỗi khổ của cung nữ
sao nàng lại không hiểu chứ.
Chỉ là đi không được bao lâu thì nàng bắt đầu hối hận, nàng lạc đường rồi,
hiển nhiên, nàng vốn không có giỏi chuyện nhớ đường mà, “Cái này nên làm thế
nào bây giờ? Thôi thì cứ đi về phía trước xem sao vậy!” Miên Miên xoắn xuýt một
chút rồi mỉm cười chậm rãi đi tới phía trước.
“Ba… ba… ba….” Âm thanh từ phía xa truyền tới không ngừng, Miên Miên hiếu
kỳ theo tiếng động đi tới, đi được một lúc nàng nhìn thấy Nhu phi đang ngồi
trong tiểu đình phía trước khiến cho nàng sợ hãi không thôi. Nhu phi đang nhàn
nhã uống nước trà, mà trước mặt nàng ta có một cung nữ đang quỳ, nàng ta đang
bị các cung nữ khác vả miệng liên tục.
"Ngươi cũng thật to gan, vật mà nương nương yêu quí mà cũng dám làm
hư, muốn chết sao?” Tiểu Linh thanh âm lạnh lẽo, bàn tay nàng ta không ngừng
chửi mắng cung nữ nọ, nhưng là khóe miệng cung nữ kia cũng đã bắt đầu rỉ máu từ
lâu rồi.
Đúng lúc này thì có một cơn gió thổi qua thổi bay mái tóc của cung nữ đang
quì dưới đất kia khiến Miên Miên càng hoảng sợ hơn, cung nữ kia chẳng phải là
Vô Tình mà?
“Ta nhổ vào, thật là xấu chết được mà!” Tiểu Linh hướng mặt vô tình nhổ một
bãi nước bọt chán ghét nói.
“Tiểu Linh, ngươi chưa ăn cơm sao? Bổn cung thấy ngươi như không còn khí
lực vậy?” Nhu phi nhạt nhẽo nhắc nhở nàng ta.
Tiểu Linh nghe thế vội cúi người nói: “Nô tỳ đã biết!”, liền sau đó dùng
lực dương tay cao cười quỉ dị, một tát này, nàng ta nhất định muốn Vô Tình sống
không bằng chết.
Nhưng là Vô Tình với sự tàn nhẫn của nàng ta vẫn im lặng không nói một lời.
“Dừng tay!” Ngay tại lúc Tiểu Linh muốn tát Vô Tình thì Miên Miên rất nhanh
chạy tới hét lớn. Tuy nàng rất sợ Nhu phi nhưng là chứng kiến Vô Tình bị hành
hạ như vậy nàng không cách nào coi như không thấy được.
Tiếng hét của nàng khiến mọi người ngạc nhiên sững người trong giây lát.
Vài giây sau, Nhu phi trấn định nàng nhìn nàng, tiện nhân này, nàng đã không
tìm nàng ta mà nàng ta lại dẫn xác tới cửa, vậy thì không thể trách nàng được
rồi.
“A Tình, ngươi sao rồi? Có đau
lắm hay không?” Miên Miên ngồi xổm dưới đất đau xót đưa khăn tay khẽ vuốt ve
gương mặt Vô Tình.
Vô Tình thấy thế hơi nhíu mày,
cái nữ nhân ngốc này sao lại tới đây? Nàng có biết đắc tội với Nhu phi sẽ có
hậu quả gì không?
“Đây không phải là Ngất phi sao?”
Nhu phi nhướn mi trào phúng cười nói.
“Nàng đã phạm sai lầm gì mà ngươi
đối xử với nàng như vậy? Miên Miên không vui hỏi.
Nghe thấy nàng dám chất vấn mình,
Nhu phi không vui vươn ngón tay vạch vạch vài đường lên chén trà lạnh lùng nhìn
nàng nói: “Ngất phi, bệ hạ gần đây rất sủng ái ngươi đúng không? Thế nhưng cho
dù có được bệ hạ sủng ái thì ngươi cũng nên hiểu qui củ một chút, nếu không sẽ
thành trò cười cho người khác đấy!”
Miên Miên hơi sửng sốt, nàng
không biết Nhu phi nói những lời này là có ý gì.
“Ngất phi, ngươi thấy Nhu phi nương
nương mà còn không hành lễ?” Tiểu Linh trợn mắt nhìn nàng nói.
Tiểu Linh lên tiếng khiến Miên
Miên hiểu được hàm ý của Nhu phi, nàng ta là nhất phẩm, nàng chỉ là nhị phẩm
tần phi nên tất nhiên là muốn nàng hành lễ rồi. cho dù không thích nàng ta
nhưng Miên Miên cũng miễn cưỡng đứng dậy cúi người nói: “Muội muội thỉnh an tỷ
tỷ!”
“Ân, được rồi!” Nhu phi nhướn mi
kiêu ngạo nói.
“Ngất phi, ngươi cũng nên biết
người ngươi đang che chở có tội nha!” Tiểu Linh lạnh lùng nói.
“Nàng phạm tội gì?” Miên Miên
nhìn Tiểu Linh hỏi.
“Nàng ta làm hư trâm cài tóc mà
nương nương thích!” Nói xong liền cầm từ trên bàn một cây trâm Hồ điệp đã gãy
đưa cho nàng coi.
“Nàng như thế nào lại có thể làm
hư trâm cài tóc của Nhu phi?” Miên Miên khó hiểu hỏi.
“Ngất phi, ý của ngươi là bổn
cung nghĩ oan cho nàng ta?” Nhu phi đặt chén trà xuống nhìn nàng hỏi, trong
lòng đã sớm bất mãn với nàng. Trước kia bệ hạ luôn ngủ lại chỗ nàng ta, giờ thì
mỗi ngày đều đến với nàng ta như vậy chẳng phải ngai vị xà Hậu của nàng bị đe
dọa rồi sao?
Miên Miên ngồi xuống bên cạnh Vô
Tình hỏi: “A Tình, ngươi đừng sợ, nói cho ta nghe ngươi có hay không làm hư
trâm cài tóc của Nhu phi?”
Vô Tình nghe nàng hỏi thì cười
cay đắng, cái nữ nhân ngốc này quá đơn thuần rồi, Nhu phi ở đằng sau đang ra
dấu cho nàng nhưng là nàng ta không muốn nói dối, bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của
Nhu phi thăng thắn nói: “ Ta không có!”
“Ngươi nghe đó, Vô Tình nói nàng
không có làm hư cây trâm của ngươi!” Miên Miên nhìn Nhu phi chậm rãi nói.
“Hừ, nàng ta không có sao? Ngất
phi ngươi không có não sao? Phạm tội ắt sẽ nhận tội dễ dàng như thế sao?” Nhu
phi hùng hổ chất vấn.
"Ta... Ta tin tưởng
nàng!"
"Ngươi tin tưởng thì làm
được gì? Người tới, đánh tiện tỳ này 100 roi cho ta, xem nàng còn dám nói dối
hay không!” Nhu phi đứng dậy ra lệnh.
Hai thái giám đứng gần đó vâng
lệnh tiến lên, chỉ thấy một trong hai người đó từ thắt lưng lấy ra một sợi dây
da đứng trước mặt Vô Tình chuẩn bị thi hành lệnh của Nhu phi.
"Dừng tay, các ngươi dám
động đến nàng?” Miên Miên tức giận hét lên, nàng thật sự nổi giận rồi, Nhu phi
sao có thể động một chút là đánh người đâu?
“Ngất phi, ngươi biết ngươi đang
làm gì không?” thấy nàng nhiều lần ngăn cản mệnh lệnh của mình, Nhu phi đứng
phắt dậy nói lớn.
“Nhu phi nương nương rộng lòng
tha cho nàng ta lần này đi, nàng chỉ là một cung nữ nhỏ bé thôi, nàng cũng đã
bị trừng phạt rồi mà!” Nói rồi giở tay áo Vô Tình lên cho nàng ta thấy những
vết thương chằng chịt trên đó, “Nương nương, thỉnh người ta cho nàng đi, coi
như muội muội xin người đi!’
Nhu phi chỉ cười lạnh, “Muội muội,
tỷ tỷ thấy ngươi quá đơn thuần rồi, ngươi như vấy sẽ bị người ta gạt đấy, nếu
phạm nhân nào ngươi cũng dung túng như vậy thì Thụy Tuyết quốc có còn vương
pháp gì không?” Nói rồi ra hiệu cho bọn thái giám thi hành lệnh.
“Ngất phi nương nương, thực xin
lỗi, chúng nô tài chỉ là phụng lệnh làm việc mà thôi!” Nói rồi phất dây da
trong tay chuẩn bị đánh. Miên Miên thấy thế liền nhào tới dùng thân mình che
cho Vô Tình.
Nàng há có thể đứng nhìn Vô Tình
thương tích đầy mình lại còn phải chịu 100 roi nữa, huống chi ở đây chỉ có Vô
Tình tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng thực chất lại rất quan tâm tới nàng.
"Nhu phi nương
nương..." Hai thái giám thấy Miên Miên che cho cung nữ kia thì sững sờ
không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhu phi khóe miệng giương lên nụ
cười thâm hiểm nhìn Miên Miên. Tiểu Linh ngay lập tức lôi Miên Miên ra, hai
thái giám thấy vậy lập tức động dây đánh xuống.
"Dừng tay, dừng tay lại!” Miên
Miên lớn tiếng kêu gào nhưng là căn bản ở đây không có ai nghe lệnh của nàng
cả.
"Muội muội, tỷ tỷ đây là
đang dậy ngươi cách quản lý hậu cung tránh để người ta lừa gạt, hiểu không?” Nhu
phi cười nói.
"Tỷ tỷ, van cầu ngươi thả
nàng ra, van cầu ngươi thả nàng đi…" Miên Miên vội vàng bắt lấy cánh tay
nàng ta khẩn cầu nói.
“Đánh mạnh vào cho bổn cung!” Miên
Miên cầu xin càng làm cho nàng ta sôi máu, chỉ cần Miên Miên thấy đau khổ, nàng
ta nhất định sẽ vui sướng.
Ngọn roi không ngừng đánh xuống
khiến y phục của Vô Tình gần như rách nát cả, Miên Miên rốt cuộc chịu không nổi
được nữa, dùng sức đẩy Tiểu Linh ra nhào tới che cho Vô Tình.
“A…” ngọn toi liên tiếp quất tới
tấp lên người nàng, bọn thái giám hơi sửng sốt đôi chút nhưng là Nhu phi đã ra
hiệu cho bọn hắn không được nương tay nên bọn hắn chỉ có thể nhắm mắt coi như
không thấy Miên Miên mà tiếp tục ra sức đánh.
Miên Miên gắt gao ôm chặt lấy Vô
Tình chết cũng không muốn buông tay, ngọn roi không ngừng quất xuống khiến cho
Vô Tình được nàng che chở tay sớm đã nắm thành quyền, cơn giận dồn ép khiến tay
nàng ta nổi cả gân xanh.
“Làm loạn cái gì?” Từ xa truyền
tới tiếng quát lớn khiến bọn thái giám cứng người.
Miên Miên cũng hơi sửng sốt, vội
vàng nhìn qua, là hắn, Tuyết vương gia!
"Đây không phải Tuyết vương
gia sao?” Nhu phi nhìn thấy hắn mỉm cười khách khí. Ai cũng biết Dạ Mị rất
thương hắn, chỉ cần là vật hắn muốn thì nhất định Dạ Mị sẽ tìm cách tìm cho
hắn.
“Xảy ra chuyện gì?” Dạ Phong ngồi
trên xe lăn nhìn thấy Miên Miên đang ôm lấy cung nữ kia, trên người hai người
đầy vết thương cũng hiểu được nội tình. Nha đầu này lại thương người quá rồi!
“Cũng không có việc gì, cung nữ
này làm hư trâm cài tóc của bổn cung, vốn định dạy cho nàng ta một bài học ai
biết được Ngất phi lại đột nhiên lao vào khiến bọn thái giám bất ngờ không nhìn
rõ nên có hơi lỡ tay chút đỉnh!”
“Không nhìn rõ?” Dạ Phong nghe
vậy cười lạnh nói, “Đã vậy thì chắc cũng không cần có mắt làm gì đâu!”
“Aaaaaa…”, lời vừa dứt đã thấy
một hắc y nhân xuất hiện sau lưng hai thái giám kia, chỉ trong một giây ngắn
ngủi lại biến mắt chỉ để lại hai tiếng la hét thất thanh.
Nhu phi thấy mắt của hai thái
giám bị tùy tùng Tuyết vương gia móc mất thì bị hù cho sợ run người. Nàng vẫn
là nên cẩn thận một chút thì hơn, Tuyết vương gia nổi tiếng tàn bạo này nàng
đấu không lại được.
“Tuyết vương gia, thủ hạ của
ngươi thật lợi hại nha!” Nhu phi cười nịnh nọt nói.
“Ngươi không sao chứ?” Tuyết
vương gia căn bản không để nàng ta trong mắt mà chỉ chăm chú hỏi Miên Miên.
Miên Miên cảm kích lắc lắc đầu
mỉm cười với hắn, đỡ Vô Tình dậy nhìn hắn hỏi: “Tuyết vương gia, ta có thể thu
nhận A Tình được không?”
“Đương nhiên có thể!”
"Cảm ơn Tuyết vương gia!” Miên
Miên thấy hắn đồng ý thì cười rất vui vẻ, nhìn Vô Tình nói: “A Tình, từ nay về
sau ngươi đi theo ra, ta nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi!”
Vô Tình thấy thế mỉm cười, nàng
được Miên Miên cứu không chỉ một lần, nàng thật sự không có vô tình mà chỉ là
không để lộ tình cảm ra bên ngoài mà thôi. Lúc này đây nàng đã lập lời thề,
kiếp này trừ khi nàng chết nếu không sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ cho Miên Miên.
Thấy hai người cười nói với nhau
đem mình quăng qua một bên, Nhu phi sắc mặt vạn phần khó coi, “Tuyết vương gia
đã ra mặt thì chuyện này bổn cung cũng không thể so đo nữa rồi, nếu có gì không
đúng, tỷ tỷ bồi tội với muội muội!” Nói rồi quay người bỏ đi, một khắc quay
lưng này nụ cười trên mặt biến mất chuyển sang rét lạnh, Nguyễn Miên Miên, lần
này bổn cung bỏ qua cho ngươi nhưng lần tới ngươi sẽ không may mắn thế đâu, bổn
cung nhất định sẽ tiễn ngươi tới gặp Diêm vương mà kể tội.