Sắc trời dần ngả về chiều, ánh tà dương nhuộm đỏ cả vùng trời, mà lúc này trong sân Miên Miên vẫn lặng im nhìn bóng cây cối bị ánh tà dương kéo dài trên đất.
“Nương nương, Tử Tử đã đi rất lâu rồi, trời cũng sắp tối rồi mà hắn như thế nào còn chưa về, không phải hắn bị bệ hạ mang hồi cung rồi chứ?” Vô Tình lo lắng hỏi rồi đi qua đi lại trong sân vẻ bất an vô cùng.
“Ta nghĩ, không phải bệ hạ không muốn tới mà là Tử Tử sẽ không dễ dàng nói ra chỗ chúng ta đâu!” Miên Miên nhàn nhã nhoài người nằm trên mặt bàn phe phẩy quạt nói.
“Thế nhưng tối nay là sinh nhật của tiểu công chúa rồi, bệ hạ sao có thể ở lại đây được?” Vô Tình chu môi hỏi, những năm gần đây sống cùng Miên Miên nàng đã sớm bỏ xuống vẻ ngoài lạnh lùng mà trưng lên bộ dáng vui vẻ khoái hoạt y hệt Miên Miên ngày xưa.
“Đi thì đi thôi, chân là của hắn, ta không có biện pháp cẳn hắn được!” Miên Miên không ngần ngại nói.
“Nương nương!” Vô Tình đi đến bên cạnh nàng không vui nói: “Lúc này người để cho Tử Tử nhận bệ hạ không phải là muốn có cơ hội tiến nhập nội cung giáo huấn Đổng phi đó sao, người như thế nào lại không quan tâm nữa này?” Vô Tình ngồi bên cạnh nàng khó hiểu hỏi.
Miên Miên nghe vậy chỉ nhìn nàng ta rồi cười cười: “Được rồi a, mặc kệ hắn quyết định như thế nào thì nội cung nhất định ta sẽ vào. Phụ tử hắn khó khăn lắm mới được gặp mặt tự nhiên muốn bát nháo một chút rồi, ngươi đừng lo lắng quá nữa!” Nói rồi híp mặt nằm dài trên bàn, chỉ là không hiểu sao ngay lúc nàng lại có cảm giác lạnh dọc sống lưng, Miên Miên rùng mình cả kinh.
“Nương nương, người làm sao vậy?” thấy nàng đột nhiên rùng mình, Vô Tình bên cạnh lo lắng hỏi.
Miên Miên hơi nhíu mày nói: “Cũng không biết có chuyện gì mà ta bỗng cảm thấy ớn lạnh toàn thân nha!”
“Nguyễn Miên Miên, nàng lăn ra đây cho trẫm!” Một giọng nói giận dữ đột ngột vang lên cắt ngang suy nghĩ của nàng, Miên Miên híp mắt nhìn về phía cửa, Vô Tình vội vàng đến đứng bên cạnh Miên Miên chờ đợi chủ nhân của giọng nói xuất hiện.
Chưa tới một giây sau, thân hình anh tuấn của Dạ Mị đã xuất hiện trước mặt Miên Miên, vẫn ánh mắt chết người, khuôn mặt anh tuấn thế nhưng lại đang nộ khí, trên vai hắn dĩ nhiên là tiểu bản sao của mình rồi.
“Mẹ, cứu ta a…” Tử Tử bị hắn vắt trên vai mặt đỏ phừng phừng lớn tiếng kêu cứu.
Đúng lúc này thì toàn bộ thị vệ đã chạy tới xếp thành hai hàng ngay ngắn bao vây lấy cả tòa viện khiến quản gia cùng gia đinh trong nhà bị hù đến cứng người.
Dạ Mị vốn mang cả bụng tức giận muốn phát tiết nhưng là vừa nhìn thấy người ngày đêm thương nhớ thì toàn bộ nộ khí đều tiêu tan hết. Nàng bây giờ so với năm năm trước đã đẹp hơn rất nhiều, đôi mắt to tròn, khuôn mặt thanh thuần, trên người nàng còn có một loại khí chất khác lạ mà hắn không nhận ra. Năm năm rồi, không ngờ người hắn tưởng đã chết hôm nay lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn cứ như vậy sững người nhìn nàng không biết nên phản ứng thế nào đây.
“Này, đã lâu không gặp!” Miên Miên mỉm cười lên tiếng phá vỡ im lặng, trong nội tâm không khỏi chậm một nhịp. Cái tên đại mãng xà này càng lúc càng có mị lực mà, khó trách lại khiến Ngải Vân mê mẩn choáng váng!
“Mẹ, cứu ta a…” Tử Tử hét lên, hắn thật muốn ói lắm rồi nha, mẹ vẫn còn tâm tư cùng lão cha hắn chào hỏi được hay sao, thật không có nhân tính mà!”
“Ngươi bán đứng ta?” Miên Miên không vui hỏi.
“Hắn… là tại hắn lợi hại nha, ta thật sự đõ không nổi nên chỉ còn cách nói ra thôi. Mẹ, người đại nhân tha thứ cho tiểu nhân ta a, ta là vì bảo vệ mình mới vậy nha!” Tử Tử vẻ mặt cầu xin nhìn nàng, bàn tay nhỏ trong không trung không ngừng đưa qua đưa lại, xin nhờ a, bị khiêng như vậy thật sự rất khó chịu nha!
Miên Miên nghe vậy liền đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh Dạ Mị rồi vươn tay bế Tử Tử mặt đã đỏ bừng xuống, mà Dạ Mị cứ như vậy sững người nhìn nàn không có bất cứ phản ứng nào.
“Mẹ, lão giao hỏa này quá ghê tởm, ta bị hắn hành đến sắp ói cả ra đây!” vừa đặt được hai chân xuống đất Tử Tử đã phi phường khó chịu trách mắng.
Đức công công chạy từ ngoài vào nhìn Miên Miên chằm chằm, tuy đã biết là nàng không có chết trong vụ cháy năm đó nhưng là một khắc khi nhìn thấy Miên Miên hắn vẫn bị hù cho hít thở không thông mà.
“Ngất phi…Ngất phi nương nương!” Đức công công nhịn không được kêu lên.
“Đức công công, ở đây không có Ngất phi, ta gọi là Nguyễn Miên Miên!” Miên Miên mỉm cười nói, cho dù muốn vào cung thì nàng cũng muốn dùng thân phận mới chứ không phải Ngất phi đã chết năm năm trước.
Dạ Mị nghe nàng nói vậy đột nhiên cười tà ác, nụ cười này của hắn khiến Miên Miên hơi nhíu mày, nụ cười này của hắn khiến cho nàng thật sự cảm thấy không ổn lắm nha. Ngay khi nàng còn đang nghĩ xem hắn định làm gì thì Dạ Mị đã nắm lấy tay nàng kéo vào phòng trong. Nữ nhân chết tiệt này, hắn không giáo huấn nàng một chút là chuyện không thể rồi!
"Mẹ..." Mắt thấy Dạ Mị phôi đản dụ đi nữ nhân của mình, Tử Tử vội vàng muốn chạy tới nhưng lại bị Vô Tình kéo lại.
“Không thể được, Tử Tử!” Vô Tình lắc đầu nhìn hắn nói.
“Vì cái gì không thể chứ, mẹ sắp bị người ta khi dễ nha!” Tử Tử bất mãn kêu lên.
“Tử Tử, đó là phụ thân ngươi, ngươi nói phụ thân có thể khi dễ mẫu thân ngươi sao?” Vô Tình ôn nhu trấn an hắn, nàng cũng không thể nói cho hắn biết được, hai người đó đã lâu rồi không gặp, ai biết sẽ phát sinh ra chuyện gì đây này?
Tử Tử nghe vậy ở bên ngoài thở phì phì đi tới đi lui, bọn thị vệ đứng ngoài hạ thấp mắt nhìn về phía tiểu gia hỏa lớn lên giống hệt bệ hạ của bọn chúng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy tiểu hài tử bảnh trai như ta hả?” Tử Tử cả giận nói.
Bọn thị vệ nghe vậy thì toàn bộ cúi đầy không dám nhìn nữa.
“Thái tử!” Đức công công đi đến ngồi xổm trước mặt hắn cười nói, trời ạ, tiểu điện hạ, thật sự là tiểu điện hạ a!
“Cái gì mà thái tử a, bản mỹ nam mới không có thèm!” Tử Tử khẽ hừ một tiếng rồi nằm thẳng ra trên ghế không có ý định rời đi.
Ở trong phòng, Dạ Mị nộ khí nhìn Miên Miên ngồi ở đầu giường tươi cười mà không khỏi tức giận kêu lên: “Nữ nhân chết tiệt, nàng lại dám lừa gạt trẫm lâu như vậy?”
Miên Miên nghe vậy nụ cười vẫn thủy chung như trước nói: “Bệ hạ, nếu là người biết ta vượt ngụccó phải hay không sẽ lùng giết ta?”
“Như thế nào như vậy được?” Dạ Mị trực tiếp phản bác.
Không có bất cứ lời lẽ hoa mỹ nào, Dạ Mị trực tiếp phản bác khiến Miên Miên có chút sửng sốt: “Năm năm trước đã xảy ra quá nhiều chuyện, ta cũng không muốn giải thích gì nhiều, ngươi chỉ cần biết thời điểm thái hậu chuẩn bị tiễn ra đi thì ta sinh non là được rồi!” Miên Miên nói rồi cúi đầu có chút khó chịu khi nhớ lại.
"Sinh non?" Dạ Mị có chút ngơ ngác hỏi lại.
“Đúng vậy, Tử Tử ra đời sớm khiến ta không thể nào chết được, ta không muốn hắn từ nhỏ đã thiếu đi tình thương của mẹ. Năm năm rồi, ta mang theo hắn sống cùng nhau suốt năm năm, cũng có lúc hắn hỏi ta cha hắn là ai, ta một mực giữ kín nhưng ta cũng biết rõ hắn sớm muộn cũng sẽ biết, tử nhãn của hoàng tộc kia lúc lớn lên hắn nhất định cũng sẽ nhận ra thân thế của mình cho nên ta đã để Tử Tử đến tìm ngươi, nhận thức ngươi. Ta chỉ muốn nói vậy thôi, ngươi hiện tại có muốn đem ta nhốt vào thiên lao lần nữa không?” Miên Miên nhìn hắn hỏi.
“Muốn!” Dạ Mị cả giận nói rồi đi thẳng tới trước mặt nàng: “Chuyện đã qua trẫm cũng không muốn nhắc lại, nhưng là trẫm muốn nói cho nàng biết, về sau nếu có khó khăn thì nhất định phải nói cho trẫm biết. Mặc kệ nàng làm gì, trẫm cũng sẽ tin tưởng nàng. Lúc này đây, trẫm chỉ muốn đem nàng trói lại, cột chặt bên người trẫm để nàng vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi trầm!” Dạ Mị ánh mắt nóng bỏng thâm tình nhìn nàng nói.
"Bệ hạ... Người không sợ Nghi phi là do ta thương tổn hay sao?” Miên Miên ôn nhu hỏi.
“Năm năm trước trẫm đã từng nói qua, chỉ cần nàng nói không có trẫm nhất định sẽ tin tưởng nàng!” Dạ Mị nhìn nàng kiên định nói.
Hắn thâm tình khiến cho nàng nhịn không được muốn khóc, nội tâm nàng thật sự hạnh phúc, nàng rất muốn nói với hắn rằng năm năm nay nàng chưa từng hận hắn, nàng biết nếu năm đó nàng nói nàng không làm chắc chắn hắn sẽ tìm mọi cách cứu nàng, nàng tin tưởng hắn nhất định sẽ vì nàng!
Tuy hôm nay gặp lại nhưng nàng vẫn không thể nói cho hắn biết hết thảy mọi chuyện là do Ngải Vân gây nên, ân oán giữa nàng và Ngải Vân nhất định phải do nàng giải quyết, hơn nữa lúc này nàng ta lại có Thái hậu hậu thuẫn, nàng không thể để cho hắn phải khó xử được.
“Nàng đang suy nghĩ chuyện gì?” thấy nàng im lặng Dạ Mị lo lắng hỏi.
Giọng nói nghi hoặc của hắn thức tỉnh Miên Miên, nàng cười nhìn gương mặt anh tuấn trước mặt, hắn chính là người làm cho nàng chấp nhận thân phận xà nhân của mình, chính hắn cho nàng biết được hóa ta tư vị được nam nhân mình yêu che chở lại hạnh phúc đến vậy, cũng chính hắn là người đầu tiên khiến cho nàng biết nhớ thương một người lại khổ sở đến nhường vậy!
"Dạ Mị...” Nàng ôn nhu thâm tình kêu tên Dạ Mị khiến cho hắn kinh ngạc không thôi, cùng lúc này nàng lại lần nữa đứng dậy đột nhiên vươn đôi tay ngọc vòng quanh cổ hắn, trong lúc hắn vẫn còn chưa hết kinh ngạc thì đã nhẹ nhàng hôn xuống.
Thân hình cao lớn của Dạ Mị khẽ run, trên gương mặt anh tuấn vẫn còn đậm nét kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày nàng chủ động hôn hắn như vậy, đây chính là lần đầu tiên! “Miên Miên…” Dạ Mị muốn mở miệng hỏi nàng nhưng lại bị môi nàng chặn lại.
Miên Miên nghịch ngợm cười rồi vươn đầu lưỡi thăm dò mời mọc Dạ Mị, mà thân thể nàng lúc này cũng đã dính chặt lên thân hình cao lớn của hắn.
Hương vị ngọt ngào cùng mị hoặc của nàng tràn ngập khoang mũi Dạ Mị, thân hình cao lớn phút chốc đỏ bừng vì kích tình, hạ thân càng lúc càng bành trướng. Dạ Mị cảm nhận được thân thể của nàng cũng đang nóng dần lên, biết rằng mình không phải đang nằm mơ, lý trí bắt đầu tan rã…
Đầu lưỡi Miên Miên quấn lấy lưỡi Dạ Mị, thân thể hấp dẫn lấy hắn, tất cả những ngại ngùng đều bị nàng quăng lại phía sau. Hai thân thể nhiệt tình quấn lấy nhau, mười đầu ngón tay Miên Miên từ sau gáy Dạ Mị trượt dần xuống vai rồi dùng toàn lực khiến Dạ Mị ngã ra trên giường, nụ hôn cuối cùng cũng chấm dứt. Miên Miên thở dốc nhìn Dạ Mị, kích tình đã sớm nhuộm hồng thân thể nàng khiến cho nàng quên cả e lệ mà chậm rãi giúp hắn cởi bỏ xiêm y.
Dạ Mị không còn cách nào mở mắt nhìn nàng, cũng không còn sức lực mà thực hiện bất cứ hành động gì.
Miên Miên trút bỏ quần áo, bộ ngực sữa căng tròn trơn mịn thập phần mê người lộ ra, nàng gỡ trang sức để mái tóc đen dài như thác nước xõa xuống sau lưng rồi cười giảo hoạt nhìn Dạ Mị.
Tim Dạ Mị đập mạnh liên hồi, nàng lúc này thật giống tiên nữ dưới ánh trăng, tựa như mộng ảo, hắn lần nữa tưởng mình đang nằm mộng, bàn tay to lớn vội vàng ôm chặt lấy nàng sợ nàng sẽ theo ánh trăng kia mà biến mất hệt như năm năm trước…
Nhưng là sợ hãi chỉ còn là thoáng qua bởi vì nàng đã hạ thấp người vươn ngón tay khẽ vuốt gương mặt hắn, đôi môi mọng đỏ nhẹ hôn lên gương mặt hắn từ lông mày, mắt, đầu mũi,… nụ hôn nhẹ như chuồn nước, dịu dàng mà thâm tình, hấp dẫn không tưởng được. Vì trừng phạt Dạ Mị, cũng là vì trừng phạt Ngải Vân mà nàng ở trên cổ hắn để lại một dấu hôn thập phần chói lọi
Thân hình Dạ Mị bởi vì sự khiêu khích của nàng mà nóng lên, máu trong người rần rần di chuyển. Năm năm rồi, hắn suýt chút nữa đã quên việc như thế nào để gần gũi nữ nhân, hắn cũng đã từng thử qua nhưng mà mỗi lần hình ảnh nàng lại hiện lên trong đầu hắn, nàng cười, nàng tức giận,… nàng khiến hắn không có cách nào chạm tới nữ nhân khác, năm năm này, hắn sắp quên mất bản thân mình là một nam nhân rồi.
Lý trí Dạ Mị dần thanh tỉnh, đôi mắt nóng bỏng nhìn nàng, nàng chính là người hắn khát vọng có được, là người khiến hắn nhớ nhung sầu khổ suốt mấy năm trời… Dục vọng bị đè nén rốt cuộc cũng trỗi dậy nhấn chìm Dạ Mị, một cú lật người đem Miên Miên áp đảo dưới thân hình cao lớn, khóe miệng hắn giương lên một nụ cười tươi rói: “Lúc này đây, đến lượt trẫm rồi…”nói rồi thân hình nóng bỏng trực tiếp đè xuống.
Cùng lúc hai người vui hưởng hạnh phúc trùng phùng thì trong nội cung lại là một mảnh vắng lặng. Bệ hạ không xuất hiện không chỉ chọc giận Thái hậu mà khiến Đổng phi mất hết cả mặt mũi, phong ba âm thầm trỗi dậy…