Miên Miên nhìn chằm chằm vào trường mệnh khóa trên tay, một tia hy vọng chợt dấy lên khiến lòng nàng ấm áp không thôi. Nàng bắt đầu tìm kiếm xung quanh thế nhưng tìm cả nửa ngày trời cũng không hề tìm thấy vật gì khác. Miên Miên cố gắng đè nén sự thất vọng, nắm chặt trường mệnh khóa quay người bước đi.
“Dạ Mị, ngươi xem, khóa trường mệnh của Tử Tử này, hắn không chết, hắn thật sự chưa có chết a!” Miên Miên từ trong ngực lấy ra một quả trứng rắn rồi nhìn chăm chú vào nó nói, loại vui sướng này nàng rất muốn cùng hắn chia sẻ, như chợt nhớ tới điều gì, Miên Miên đưa tay khẽ vuốt ve bụng mình nói: “Bảo bối, ngươi cùng cảm nhận được đúng không? Ca ca của ngươi, hắn chưa có chết a, ta biết hắn nhất định sẽ bình an sống lâu trăm tuổi mà!”
“Dạ Mị, tuy ta không biết đến bao giờ thì ngươi mới tỉnh lại, nhưng ta muốn ngươi biết rằng, cho dù là bao lâu thì ta cũng sẽ chờ ngươi, nhất định sẽ chờ ngươi tỉnh lại!” Miên Miên nói rồi dụi dụi mặt vào quả trứng rắn, “Ngươi nhất định phải tỉnh lại, ta nhất định sẽ tìm thấy Tử Tử, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi!” Nàng nhẹ hôn lên quả trứng rắn rồi cẩn thận từng li từng tí đặt vào trong ngực mình.
Ngoài trời tuyết đã ngừng rơi nhưng không khí vẫn vô cùng giá lạnh, Miên Miên chậm rãi ăn hết phần lương khô rồi cầm lấy dây thừng hít sâu một hơi bước tới phía trước, nàng cần tìm một tảng đá lớn vững chắc để đi xuống phía dưới, nàng tin nhất định Tử Tử đang ở dưới đó chờ nàng.
Đúng lúc này thì bụng nàng lại bất giác động đậy, Miên Miên thấp mắt nhìn xuống rồi đưa tay vuốt vuốt bụng trìu mến nói: “Bảo bối, ngươi nhất định phải ngoan nha, ta muốn đi tìm ca ca ngươi a, ngươi nhất định phải nghe lời, đừng khiến ta phân tâm a!” Nói rồi Miên Miên bất giác cảm thấy lo lắng, nàng không biết tiểu bảo bối trong bụng nàng đã được bao nhiêu tháng rồi, nếu lúc này mà nàng trở dạ thì… Miên Miên lắc lắc đầu gạt bỏ lo lắng, nàng không còn cách nào khác, đành tới đâu thì hay tới đấy thôi, nàng tin tưởng bảo bối nhất định sẽ không làm khó nàng đâu!
-----------Tử Tinh cung-----------
"Phế vật!” Dạ Phong giận dữ quát lớn Đổng tướng quân cùng đám xà nhân khiến toàn bộ những kẻ có mặt trong đại điện lập tức quì xuống, cả đám im lặng run rẩy.
“Đã bao lâu rồi mà đến cả bóng người còn không thấy hả? Ngươi nói xem giữ lại các người còn có tác dụng gì hả?” Dạ Phong ngồi trên cao mân mê ngón tay thanh âm rét lạnh nói.
Đám xà nhân phía dưới không ngừng run rẩy lớn tiếng cầu xin, “Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng…” Một tháng nay phàm là xà nhân phái đi mà không tìm thấy người đều đã bị Dạ Phong treo cổ hết, đám đại thần không phải đích thân làm việc cùng bị sự tàn nhẫn của Dạ Phong hù cho mất mật.
“Bệ hạ tha mạng, vi thần đã tận lực tìm kiếm, chỉ là bọn hắn giống như không còn tồn tại trên đời vậy!” Đổng tướng quân vội vàng giải thích, Dạ Phong từ khi lên ngôi đã trở nên vô cùng khát máu giết người không gớm tay, trong nhà hắn còn có người già trẻ nhỏ, hắn thật sự không thể chết được!
“Ta đã nói rồi, phàm là những kẻ tìm không thấy người đều phải chết!” Dạ Phong nói rồi đưa mắt nhìn đám xà nhân run như cầy sấy phía dưới cười lạnh, mà đôi mắt hắn lúc này đỏ rực màu máu.
Đám xà nhân nghe hắn nói vậy toàn bộ vô lực ngã ngồi trên đất, một vài kẻ không cam chịu lớn tiếng chất vấn: “Lúc ngươi không phải đã nói chỉ cần chúng ta giúp ngươi đoạt được ngai vị ngươi sẽ trả tự do cho chúng ra, tại sao lại không tuân thủ lời hứa?”
Dạ Phong không chút áy này nhìn đám xà nhân đang nhao nhao phía dưới đại điện khinh thường mà cười nhạo nói: “Ngu ngốc, các ngươi đúng là những kẻ ngu ngốc… đã ký hết linh xà khế ước mà còn nghĩ tới tự do hay sao?”
Lôi Ảnh thấy ngữ điệu Dạ Phong có phần chán ghết thì lập tức khoát tay ngầm ra lệnh cho đám thị vệ đứng ngoài. Đám thị vệ hiểu ý lập tức tiến lên đem đám xà nhân lôi xuống.
"Ác ma, ngươi mới là ác ma, ngươi mới thật sự là ác ma..."
“Ta nguyền rủa ngươi sẽ không có một ngày tốt lành, ta nguyền rủa ngươi…”
Đám xà nhân bị kéo xuống lớn tiếng la hét, nguyền rủa. Đến lúc này thì bọn chúng đã biết mình chỉ là quân cờ trong tay Dạ Phong mà thôi, hắn mới chính là ác ma, còn bọn hắn chỉ là một lũ ngu ngốc bị hắn lừa, tiếc rằng mọi thứ đã quá trễ để thay đổi rồi.
Trên đại điện chỉ còn lại đám đại thần chưa được phái đi tìm người run rẩy đứng một bên, cả đám âm thầm cầu nguyện kẻ kế tiếp không phải là mình, bọn chúng còn chưa có muốn chết a!
“Xem ra mọi chuyện có vẻ cần phải thay đổi!” Dạ Phong nhấp một ngụm trà lạnh nhạt nói.
Đám đông phía dưới không dám hé răng, bọn họ là đang chờ hắn gọi tên người tiếp theo, bọn họ cuối cùng cũng nhận ra rằng bây giờ thì chẳng còn ai có quyền lựa chọn nữa rồi!
"Hậu đại nhân!” Thanh âm quỉ dị của Dạ Phong đột ngột vang lên.
“Vi thần… nghe lệnh!” Hậu đại nhận bị gọi tên run rẩy nói rồi trực tiếp quì xuống, đám đại thần còn lại thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi ra ngoài dán cáo thị, phàm những người cung cấp thông tin của hai người kia sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim, mặt khác nói, nếu bọn chúng còn dám không xuất hiện thì Thụy Tuyết quốc mỗi ngày sẽ có một người dân vô tội chết thay bọn chúng!” Đáy mắt Dạ Phong hiện lên tia ác độc, hắn hiểu rất rõ Miên Miên cùng Dạ Mị, bọn họ nhất định sẽ không để người vô tội chết thay cho mình, hừ, thiện lương quá chính là tự giết mình, xem ra trò chơi càng ngày càng đặc sắc rồi!