Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 108: Chương 108: Hôn mê




“Nàng ta chính là cố ý, ai gia biết rõ nàng sẽ không cam chịu đồng ý để cho Vân nhi làm Xà hậu mà!” Thái hậu thanh âm bén nhọn cay nghiệt nói.

“Mẫu hậu, đủ rồi, Miên Miên không phải cố ý!” Dạ Mị nhìn về phía phòng trong bất mãn nói.

Thái hậu nghe hắn nói vậy không khỏi run rẩy, “Hoàng nhi, ngươi nhìn xem bộ dạng của ngươi lúc này xem, vì một nữ nhân mà thất hồn lạc phách, ngươi không biết nàng có bao nhiêu dã tâm sao? Sớm không ngã, trễ không xỉu mà lại nhắm ngay lúc Vân nhi chuẩn bị nhập tọa mà ngất xỉu, không phải là trùng hợp quá sao?”

“Trẫm đã nói nàng không phải cố ý mà!” Dạ Mị nhìn Miên Miên trên giường mặt không còn chút huyết sắc mà nội tâm rất khó chịu.

Thái hậu không biết nói gì hơn đành nhẫn nhịn gật đầu nói: “Được rồi, ngự y cũng ở đây rồi, Vân nhi vẫn còn đang chờ ngươi, ngươi không thể bỏ rơi nàng ở đó được nếu không sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất!” Thái hậu nhắc nhở.

“Trẫm muốn nhìn qua nàng đã!” Dạ Mị vẫn chăm chú nhìn Miên Miên không quay đầu nói.

“Hoàng nhi, ngươi không thể ích kỷ như vậy được!” Thái kêu lên, nếu không phải vì Vân nhi bà ta cũng chẳng muốn tới nơi này làm gì.

Dạ Mị nghe vậy cũng không nói gì mà chỉ nhìn về phía ngự y đang bận rộn chăm sóc cho Miên Miên mà nội tâm không nỡ rời đi.

------------

“A Tình cô cô, ta rất lo lắng nha, ta muốn vào xem mẫu thân!” Tử Tử ở bên ngoài sốt ruột nói.

“Tử Tử ngoan nào, hiện tại Thái hậu cùng bệ hạ đều ở bên trong, ngươi đi vào không tốt đâu.” Nói rồi lo lắng nhăn mày, nương nương, người nhất định phải bình an a, nhất định!

Tử Tử đi qua đi lại sốt ruột không thôi, “Ta sốt ruột, đến tột cùng thì bao giờ mới được vào trong a?” Tử Tử giận dữ nói.

Vô Tình thấy thế chỉ có thể thở dài, nàng cũng không biết phải đợi bao lâu nữa, không có cách khác, Thái hậu đột nhiên tới đuổi hết bọn họ ra ngoài, cho dù có lo lắng thì nàng cũng không thể bỏ qua qui củ được, nếu không nương nương sẽ gặp phiền toái mất, Thái hậu dù sao cũng đang rất nóng giận rồi.

Vương ngự y đang cùng các ngự y khác coi bệnh một lúc lâu liền đứng dậy thỉnh an Dạ Mị.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Nàng bệnh có nặng lắm không?” Dạ Mị lo lắng hỏi.

“Hồi bẩm bệ hạ, nương nương hiện tại thân thể phi thường suy yếu, là do mệt nhọc cộng thêm phong hàn mà thành, trước mắt nương nương ý thức mơ hồ, sốt cao không hạ!” Vương ngự ý cúi người nói.

“Cái gì mà sốt cao không hạ? Các ngươi làm gì mà không hạ nhiệt cho nàng hả?” Dạ Mị không vui lớn tiếng nói.

Đám ngự y thấy hắn tức giận vội vàng quỳ xuống, “Bệ hạ bớt giận, vi thần chắc chắn sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho nương nương, chỉ là nương nương khí lạnh nhập thân nên không thể ngày một ngày hai là hạ nhiệt được ạ, vi thần muốn thỉnh bệ hạ đồng ý cho tăng thêm liều lượng thuốc!”

“Trẫm không biết các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải chữa khỏi cho nàng, nếu không thì các ngươi mang đầu mình đến gặp trẫm!” Dạ Mị tức giận nói, lớn đến độ bên ngoài cũng có thể nghe rõ mồn một.

“Chúng vi thần tuân lệnh!” Đám ngự y nói rồi vội vàng đứng dậy bắt đầu thảo luận phương pháp chữa trị với nhau.

“Hừ, đáng đời!” Thái hậu đứng bên không tự giác hừ lạnh một tiếng vô cùng đắc ý.

“Mẫu hậu!” Dạ Mị nhìn Thái hậu bất mãn kêu lên, “Người cũng nhìn thấy rồi, Miên Miên hiện tại hôn mê bất tỉnh, sốt cao không hạ, nếu tiếp tục như vậy nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng, người còn có thể nói là nàng cố ý phá hoại nữ không? Nếu là cố ý thì cũng không phải nàng trả giá quá lớn rồi sao?”

Nhìn Dạ Mị nộ khí, Thái hậu nhíu mày muốn phản bác nhưng lại không tìm được cớ gì nên đành miễn cưỡng nói, “Được rồi, mẫu hậu nói hơi quá lời, bất quá hiện tại ngươi cũng không nên lo lắng quá, ngự y không phải nói không có chuyện gì rồi sao? Ai gia xem ra chúng ta vẫn là đi đến gặp Vân nhi cho nàng một công đạo thôi.”

Dạ Mị nghe thấy ngữ điệu Thái hậu mềm mỏng thì cũng không muốn cùng bà ta tranh cãi nữa, “Được rồi mẫu hậu, sự tình hôm nay trẫm nhất định sẽ cho Vân nhi một công đạo, hôm nay mọi người cũng mệt rồi, người về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa trẫm sẽ qua gặp Vân nhi!”

"Cái này..."

“Lát nữa trẫm sẽ đi!” Thấy bà có chút phân vân, Dạ Mị lần nữa khẳng định.

Thái hậu nghe vậy dù có chút bất mãn nhưng cũng không thể nào làm gì được tức giận phát tay áo rời đi, bất quá trong lòng bà đã quyết, nữ nhân như vậy tuyệt không thể bỏ qua cho nàng ta được, đợi khi nàng ta tỉnh dậy bà nhất định phải hảo hảo thu thập hành hạ chết nàng.

Thái hậu phẩy tay áo bỏ đi, Tử Tử cùng Vô Tình ở bên ngoài nhanh chóng đi vào, nhìn thấy Miên Miên hôn mê bất tỉnh Tử Tử không nhịn được nhào tới bên giường lôi kéo tay nàng kêu lớn: “Mẹ, mẹ…”

“Thái tử không cần quá lo lắng, nương nương chỉ là mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi vài ngày rồi uống thêm thuốc bổ chắc chắn sẽ nhanh khỏe lại thôi ạ!” Vương ngự y vội vàng trấn an.

Tử Tử nghe vậy đưa mắt nhìn về phía Vương ngự y rồi nắm lấy tay hắn nói: “Vương ngự y, nhờ ngươi, ngươi nhất định phải chữa trị cho mẹ ta a!”

“Thái tử yên tâm, lão phu sẽ cố gắng hết sức!” Vương ngự y vội vàng cam đoan nói.

“Tử Tử ngoan, tin tưởng Vương ngự y, hắn nhất định sẽ chữa trị cho nương của ngươi a!” Dạ Mị đi đến trước mặt Tử Tử ngồi xuống vuốt đầu hắn trấn an.

“Lão cha…” Tử Tử bổ nhào vào lòng Dạ Mị rồi ôm chặt lấy cổ hắn nghẹn ngào, “Lão cha, ta thật lo lắng cho mẫu thân a, ô ô, rất lo lắng…”

Dạ Mị nghe vậy khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên Tử Tử gọi hắn như vậy, chỉ là trong lúc này không khỏi khiến hắn cảm thấy chua xót, Miên Miên nàng có nghe không? Tử Tử rốt cuộc cũng nguyện ý gọi trẫm là cha rồi! Nàng có nghe được không? Nhìn nhi tử khóc mà lòng hắn không khỏi thương tâm, Dạ Mị vỗ vỗ lưng hắn trấn an nói: “Tử Tử ngoan, có phụ hoàng ở đây nhất định mẫu thân ngươi sẽ không sao hết, tin tưởng phụ hoàng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.