"Aaaaaa… tại sao lại sinh ra
một con rắn nhỏ ở đây? Một khắc khi đồ lót của hắn bị nàng giật xuống, toàn bộ
nhà tắm liền truyền ra tiếng la hét thất thanh như muốn tàn phá tất cả của
nàng.
"Cái gì?" Dạ Mị vừa
nghe nàng nói ba chữ “con rắn nhỏ” kia sắc mặt thoáng cái đen lại, vừa định lên
tiếng hỏi cái tên ngu ngốc này nghĩ gì thì trên mặt đất liền truyền tới tiếng
“Đông”, nàng hoa hoa lệ lệ ngất xỉu.
Một canh giờ về sau
"Tỉnh, tỉnh" Miên Miên
cảm giác khuôn mặt của mình không ngừng bị lay động, rốt cục nàng mở mắt ra,
đập vào mắt nàng là khuôn mặt phóng đại của Đức Công công với vẻ khó chịu, lông
máy nhíu chặt lại.
"Đức Công công?” Miên Miên
thấy thế vội giãy giụa từ trên giường đứng lên, nhận thấy mình đang ở trên
chiếc giường quen thuộc mọi ngày liền hỏi: "Công công, ta thế nào trở về?
Ngươi đến khi nào a?"
"Thế nào là thế nào, ngươi
thực sự làm hại chính mình!” Đức Công công thở phì phì ở trên trán nàng, ánh
mắt phi thường khinh bỉ nói: "Cho ngươi hầu hạ bệ hạ, ngươi đã mò mẫm ồn
ào cái gì? Nếu không phải Nghi phi nương nương xuất hiện kịp thời cứu ngươi một
mạng thì bây giờ ngươi đã là con rắn chết rồi!"
"Ách?! Chết?" Miên Miên
nghe thế toàn thân khẽ run rẩy, thật sự nguy hiểm như vậy sao? Quả nhiên cung
sâu như biển a...!
"Ngươi ồn ào la hét cái gì,
cái gì gọi là sinh con rắn nhỏ? Ngươi sinh à?" Đức Công công căng mặt chất
vấn.
Miên Miên nhìn hắn, thấy hắn nộ
khí không thôi, khóe miệng có chút run rẩy yếu ớt nói: "Cái kia... Cái
kia… không phải, là ta đem đồ lót của bệ hạ cởi xuống nha.” Nói đến đây, mặt
nàng thoáng cái đỏ rần lên, ấp úng khong biết nên giải thích ra sao.
"Cái này cùng sinh con rắn
nhỏ có quan hệ gì?" Đức Công công khó hiểu nhìn nàng.
"Sau đó... phía dưới xuất
hiện một cái đầu con rắn nhỏ có lông...” Nói đến đây, toàn thân nàng thoáng cái
lạnh run, thật đáng sợ…!
"Con rắn nhỏ có lông?"
Đức Công công nhẹ giọng lặp lại.
"Đúng vậy, lúc ấy vừa vặn
ngồi cạnh nha, ai ngờ kéo một cái… cái kia…lông xà liền xuất hiện ở trước mặt
ta, ta thậm chí còn thấy nó nhúc nhích cơ!” Nàng vội vàng giải thích, hi vọng
Đức Công công có thể minh bạch nàng mới không phải cố ý phạm sai lầm đâu, ai
bảo tên đại mãng xà kia biến thái như vậy, dưới quần lót còn cất giấu một con
rắn nhỏ!
Nghe đến đây Đức Công công lập
tức hiểu được, hắn vươn tay cốc lên trán nàng một cái, "Ai ôi!!!, ngươi
ngươi ngươi... Ngươi là heo sao? Cái kia gọi con rắn nhỏ à? Thời điểm ngươi
tiến cung mẹ ngươi không có dạy ngươi sao?"
"Dạy ta cái gì nha?” Miên Miên khó hiểu hỏi lại lão.
"Ngươi..." Đức Công công thở phì phì duỗi tay chỉa về phía nàng,
thật sự không biết nên nói thế nào với nàng, "Ma ma dạy bảo ngươi không có
nói vấn đề này? Hay là ngươi ngủ trong giờ học hả? Cái đó mà gọi là rắn nhỏ à?
Đây là biểu tượng nam tính của bệ hạ, con heo nhà ngươi a!” Nói xong liền vươn
tay hung hăng cốc nàng một cái.
"Cái gì? Cái kia... Cái kia chính là vật nam tính?” Nghe Đức Công công
nói thế, Miên Miên thoáng cái đỏ mặt, yên lặng vài giây nhìn về phía Đức Công
công vẫn đang tức giận, nuốt nuốt nước miếng yếu ớt mà nói: "Đúng... Thực
xin lỗi nha, ta xác thực chưa có thấy qua, còn nữa, bề ngoài vật nam tính dường
như không phải cái dạng này a."
"Không phải cái dạng này? Cái kia còn có dạng gì nữa hay sao
trời?"
Miên Miên nghe vậy liền nhìn về phía Đức Công công cười ngây ngốc nói,
"Ách... Cái kia... Có một lần nha hoàn nhà ta cùng người làm vườn giao
hoan, ta vô tình thấy qua, có thể... có thể lúc đó đứng xa nên rất mơ hồ, còn
nữa, còn nữa bề ngoài không có lớn như vậy a!” Nói xong, nàng cắn chặt bờ môi
nắm chặt góc áo bộ dáng xấu hổ.
Đức Công công nghe vậy mắt phóng ra hàn quang nộ khí rống lớn nói:
"Ngươi là đồ ngu, cái gì là thiên tử, cái gì là dân chúng hả? Còn muốn đem
con giun của bọn thường dân đến so sánh với bệ hạ? "