“Mưa sao băng a, mau mau nhắm mắt cầu
nguyện a!” Miên Miên hưng phấn nắm lấy tay Dạ Phong nói trong nỗi kinh ngạc
cùng vui sướng, mà Dạ Phong lúc này chỉ mỉm cười nhìn nàng. Miên Miên thấy hắn
không nói gì thì đưa mắt nhìn, rất bất ngờ vì giờ phút này đây tay nàng đang
nắm chặt lấy tay Dạ Phong.
Miên Miên vội vàng thu tay lại, mặt đỏ như
trái cà chua.
“Cầu nguyện? Làm vậy dưới ngôi sao đang
rơi là cầu nguyện sao?” Thấy nàng xấu hổ Dạ Phong liền đổi đề tài nói chuyện.
Miên Miên nghe hắn hỏi không giấu nổi mừng
rỡ nhìn lên bầu trời cười nói: “Đúng vậy, ở quê hương ta gọi cái này là mưa sao
băng a, ngươi xem…”, nói rồi hai tay chắp lại nhắm mắt nhìn lên bầu trời trầm
mặc.
Phải mất mấy giây Miên Miên mới mở mắt vui
vẻ cười nói: “Tuyết vương gia, ngươi cũng mau tranh thủ thời gian nhắm mắt cầu
nguyện a, rất linh đó nha!” Nàng vội vã thúc giục hắn.
Dạ Phong nghe vậy chỉ cười nhàn nhạt nhưng
vẫn học theo bộ dáng nhắm mắt chắp tay nhìn lên trời của nàng mà trầm mặc mấy
giây. Miên Miên thấy thế không khỏi tranh thủ nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn,
nội tâm không khỏi rung động, cái cảm giác này là gì a? Vì sao nàng lại có cảm
giác này a? Miên Miên có chút khó hiểu nhíu mày, vì sao nàng hễ thấy đại mãng
xà là kinh hãi té xỉu mà vì sao nắm lấy tay hắn nàng lại không có chút sợ hãi
nào?
“Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?” Dạ Phong
cầu nguyện xong hơi nghiêng đầu thấy nàng nhíu mày nhìn hắn liền thuận miệng
hỏi.
“Ách… ta… ta chỉ đang đoán xem ngươi đã
cầu điều gì thôi!” Nói xong, mặt nàng bởi vì bị hắn bắt gặp cộng thêm nói dối
mà càng hồng lên đến lỗ tai. Để tránh hắn hỏi thêm, nàng liền đưa mắt lên nhìn
trời.
“Ngươi cũng thích nhìn trời đêm?” Dạ Phong
nhìn lên bầu trời hỏi.
“Ân… là rất thích nha…” Miên Miên ngồi ôm
gối vươn tay chỉ một ngôi sao trên trời nói: “Ngươi xem, đó là sao Chức Nữ, mà
ở phía kia, giữa dải ngân hà đó chính là sao Ngưu Lang!”
“Chức Nữ? Ngưu Lang?” Dạ Phong mỉm cười,
nhíu mày trưng ra bộ dáng khó hiểu, Miên Miên thấy thế không khỏi cười vang,
bắt đầu kể cho hắn nghe truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ.
Một lúc sau…
“Ngươi kể chuyện rất hay nha, ta thấy tình
yêu của bọn họ thật vĩ đại!” Dạ Phong không nén nổi hâm mộ nói.
“Đúng vậy a, ta cũng nghĩ bọn họ thật vĩ đại
a!” Miên Miên mỉm cười hùa theo.
“Quê hương ngươi có rất nhiều câu chuyện
sao?” Dạ Phong lúc này hiếu kỳ hỏi, kỳ thực, do tàn tật từ bé mà hắn được Dạ Mị
bảo hộ thái quá không để cho hắn có bất cứ cơ hội nào xuất cung, hắn biết Dạ Mị
muốn tốt cho hắn, thế nhưng càng vậy lại càng khiến hắn cô đơn, khát vọng tự do
đi ra ngoài.
“Trên bầu trời có rất nhiều vì sao, gắn
với mỗi vì sao là một câu chuyện riêng, nhìn xem, đó là sao Nhân Mã, kia là sao
Bọ Cạp, chùm sao Bạch Dương, còn có rất nhiều những chòm sao khác…, đúng rồi,
ngươi nhìn bên kia xem, đó chính là sao Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long và Bạch
Hổ,…” Miên Miên cùng hắn ở trên đồng cỏ kể rất nhiều truyền thuyết về bầu trời.
Những điều mới lạ này khiến Dạ Phong dễ
dàng bị cuốn theo những câu chuyện của nàng, một đêm dài nhưng cũng ngắn ngủi
trôi qua, gần tờ mờ sáng, Dạ Phong mới nói với nàng rằng hoa viên này luôn luôn
hoan nghênh nàng đến chơi.