“Im miệng!” Dạ Mị thấy nàng không ngừng la lớn thì không chịu nổi
hét lên.
"Ngươi..." thấy hắn
quát to Miên Miên càng hoảng sợ, nàng vội vàng lấy ống tay áo lau nước mắt nhìn
về cái đuôi rắn lớn, thân thể không kìm được run rẩy.
“Đây là đuôi của ngươi, có cần bị
dọa thành như thế này không?” Dạ Mị trừng mắt nhìn nàng mắt ngập nước khó hiểu
hỏi.
"Thật lớn... Thật thô...
Lạnh băng… Thật buồn nôn..." Miên Miên nhịn xuống sợ hãi, giọng nói vạn
phần đáng thương, hàm răng vì sợ mà run rẩy va đập vào nhau.
"Ngươi là cố ý đúng không,
ngươi sớm biết ta sẽ hiện hình đúng không? Ngươi là muốn nhìn ta ngây ngốc phải
không?” Miên Miên nước mắt nước mũi chảy dài chất vấn hắn.
Dạ Mị có chút nhíu mày nói:
“Đúng, ta biết rõ ngươi sẽ hiện hình, nhưng là ta có nhắc nhở ngươi, là chính ngươi
không muốn nha. Thêm nữa, ta cũng thật nhớ cái bộ dáng ngốc nghếch này của
ngươi a!” Dạ Mị nói như thể nàng lúc nào cũng ngây ngốc như vậy a.
“Cái kia… vẫn là lỗi của ngươi!”
Miên Miên tức đỏ mặt phản bác.
“Hửm? Ngươi nói một chút xem?” Dạ
Mị ôm tay nhìn nàng nói.
“Ách… Đều tại ngươi cho ta uống
thứ thuốc bổ kia, bằng không ta thấy nó đã xỉu đi rồi, xỉu thì hay rồi, hiện
tại ngươi xem đi, toàn thân ta run rẩy nhưng là không có cách nào xỉu được,
ngươi còn nói không phải lỗi của ngươi?” Miên Miên thấy nàng nói rất đúng, tất
cả đều tại cái thứ thập toàn đại bổ đáng ghét kia mà ra.
“Đây là ta muốn tốt cho ngươi,
ngươi là rắn không phải là heo, hiểu không?” Dạ Mị nhẫn nại giải thích.
Miên Miên nghe vậy bỗng chốc khóc
òa lên: “Ô ô, ta không muốn có đuôi, không muốn, buồn nôn chết rồi… ô ô…” nói
rồi cố gắng dấu cái đuôi đi nhưng là càng lay động cái đuôi cũng lay động theo
khiến nàng thật sự muốn nôn a….
Dạ Mị thấy thế bèn đi đến ngồi
cạnh nàng, đưa tay đụng chạm đuôi nàng khiến Miên Miên ngây ngẩn cả người,
hắn…hắn là đang làm cái gì a? Hắn sờ đuôi rắn? Bàn tay ấm áp của hắn dần xuyên
qua sự lạnh giá trên da thịt nàng khiến nàng cảm thấy ấm áp như được ánh mặt
trời soi rọi.
Chỉ một lúc sau, Miên Miên lần
nữa trừng lớn hai mắt ồ lên một tiếng rõ to, sao lại thế này, hắn chỉ nhẹ nhàng
đụng chạm tới cái đuôi của nàng thôi mà, sao cái đuôi lại biến đâu mất rồi?
Miên Miên bán tin bán nghi đứng dậy đi qua đi lại vài vòng.
“Cái này… làm sao biến mất được
a? Ngươi dùng ma pháp sao?” Miên
Miên hiếu kỳ đi đến cạnh hắn hỏi.
“Chúng ta ngoại trừ có hình dáng bên ngoài là xà thì không khác gì con
người cả, chúng ta lại không phải quỉ thần nên tất nhiên sẽ không có ma pháp.
Cái đuôi là của ngươi, nó xuất hiện vì hôm nay ngươi bị thương lại tiết quá
nhiều mô hôi gây nhiễm trùng thôi. Về việc nó đột nhiên biến mất, ngươi chỉ cần
tập trung suy nghĩ muốn nó biến đi là được, tất nhiên là ngươi phải yêu thích
nó chứ không phải là tâm lý muốn thoát khỏi nó!”
Miên Miên nghe hắn nói mà đờ đẫn cả người: “Ngươi muốn nói là ta phải yêu
thích nó?”
"Đúng, đây là cái đuôi là của ngươi có gì mà ngươi lại ghét nó, phải
biết rằng ngươi là rắn, một khi ngươi không có đuôi thì ngươi là rắn kiểu
gì?" Hắn ôn nhu cười cười.
Thấy hắn cười đắc ý Miên Miên phi thường khó chịu, đang định nói là nàng
mới không thích làm rắn thì bên ngoài đã truyền tới một giọng nói lo lắng: “Bệ
hạ, Nghi phi nương nương trở bệnh nặng rồi ạ…”
Dạ Mị nghe vậy nhanh chóng đứng dậy mở cửa, Tiểu Lam thấy hắn ra nước mắt
ngắn dài nói: “Bệ hạ, nương nương không thoải mái đã truyền ngự y rồi, nương
nương nói là muốn gặp người!” Nói rồi khóc òa lên.
Dạ Mị không hề nghĩ ngợi đem bỏ Miên Miên lên đến chín tầng mây mà đi thẳng
ra ngoài. Tiểu Lam thấy hắn đi cũng vội lau nước mắt chạy theo. Những tiếng
bước chân xa dần căn phòng lập tức yên ắng trở lại. Vô Tình thấy nàng đứng đó
thì hỏi: “Nương nương nếu không yên tâm thì tới thăm Nghi phi một chút?”
Miên Miên đem giày thoát ra rồi nằm trên giường khoát tay nói: “Không cần!
Nghi phi đã muốn gặp hắn tự nhiên là không muốn bị người khác quấy rầy, ta vẫn
là nên đi ngủ đi, hôm nay không hiểu sao ta thấy toàn thân đau nhức, rất mệt
mỏi a!” Nói rồi đem chăn mền kéo lên trực tiếp nằm ngáy o o… Vô Tình thấy thế
chỉ mỉm cười bước ra.
-----------Hôm sau----------
"Nương nương rời giường!" Vô Tình mới sáng sớm đã chuẩn bị khăn
nước cho nàng rửa mặt, ai ngờ nàng ngủ một mạch tới trưa còn chưa có ý định
tỉnh dậy nên đành lại gần giường la lên.
“Được rồi, không muốn rời giường…” Miên Miên ở trong chăn phát ra tiếng kêu
bất mãn.
Vô tình cười cười đi vào bên cạnh đem chăn mền xốc lên, "Nương nương,
trời đã sáng rõ rồi nếu không dậy nữa thì cũng không cần ăn cơm trưa nữa rồi!
"
Miên Miên nghe vậy vuốt vuốt hai mắt mông lung lẩm bẩm: “Ăn cũng không dậy
được, mệt mỏi quá a!” Nói xong ngáp ngắn ngáp dài.
"Làm sao vậy, có phải là không thoải mái hay không? Ta đi mời ngự
y!" Vô Tình lo lắng định đi ra ngoài thì lại bị Miên Miên kéo lại, “A
Tình, không có việc gì, chỉ là lười không muốn vận động thôi!” Nói rồi ngượng
ngập cười.
"Thật không có việc gì?" Vô tình có chút lo lắng.
"Không có việc gì á..., được rồi, vì chứng minh không có việc gì, ta
rời giường là được chứ gì?" nói rồi xốc chăn mền lên định xuống giường,
nhưng là cảnh tượng này khiến nàng không thể nào nhúc nhích được nữa rồi…cái
này….sao hai chân nàng lại biến thành đuôi rắn nữa rồi?
"Nương nương..." Vô Tình sửng sốt một chút.
"Như thế nào... Sao lại thế này?” Miên Miên bộ mặt nhăn nhó hỏi, cái
này không phải tối qua đã được Dạ Mị xử lý rồi sao? Sao lại hiện ra rồi?
"Nương nương đừng lo lắng, chắc là do người bị thương thôi!” Vô Tình
vội vã đi đến cạnh nàng đưa tay chạm nhẹ vào đuôi rắn, nhưng là nàng ta dùng
nội lực thế nào thì cái đuôi vẫn còn nguyên đấy!
"A tình!” Miên Miên ôm lấy cánh tay nàng ta khẩn trương hỏi: “Có phải
hay không… tối qua ta nói không thích nó cho nên nó lại xuất hiện rồi?” Nhìn
cái đuôi phía dưới Miên Miên không còn sợ hãi nhiều như trước nhưng là nàng
cũng không thể yêu thích được nó a.
"Nương nương, hay là chính người sờ xem, có
thể người không khỏe nên nó mới hiện hình a, người buông lỏng tâm trạng sờ thử
xem, nói không chừng sẽ lập tức khôi phục!” Vô Tình vội vàng trấn an nàng.
"Ngươi... Ngươi để cho ta sờ?” Miên Miên nghe vậy không khỏi cười khổ.
Đây đúng là chuyện không tưởng a!
"Đúng vậy, đây là đuôi của người a, vì cái gì không thể sờ?" Vô
tình hỏi lại.
"Thế nhưng... cái này rất buồn nôn á!" Miên Miên nhìn cái đuôi
không ngừng nhúc nhích qua lại, những cái vẩy rắn đung qua đưa lại khiến nàng
buồn nôn không thôi, cuối cùng nhịn không được ghé vào thành giường ói ra.
"Nương nương... Người đâu, mau mang nước lại đây!” Vô Tình vội vã phân
phó cung nữ bên ngoài, các cung nữ vội vã chạy vào châm trà, đám thái giám thì
nhanh chóng dọn dẹp những thứ nàng vừa ói ra.
“Tiểu Đào, ngươi mau đi mời ngự y!” Vô Tình vội vã phân phó.
"A Tình, ta không sao, ta trời sinh sợ rắn, ói ra thì tốt rồ!i" Miên
Miên nói gấp.
"Này làm sao có thể, vạn nhất có chuyện gì thì làm sao bây giờ?"
Vô tình không yên lòng nói.
Miên Miên uống vội chén trà cung nữ đưa tới, nhưng là chỉ được vài hớp nàng
lại bắt đầu ói ra.
Vô tình thấy thế trực tiếp ra lệnh, "Tiểu Đào, tranh thủ thời gian đi
mời ngự y!"
Tiểu Đào nghe vậy rất nhanh chạy ra ngoài, Miên Miên vốn định gọi nàng ta
lại thì một cơn buồn nôn khác lại ập tới.
"Nương nương có khỏe không?" Vô Tình đỡ lưng nàng cho nàng có thể
dựa vào thoải mái.
"Cảm ơn, tốt hơn nhiều rồi!” Miên Miên hít sâu một hơi đưa tay đụng
vào đuôi rắn, hắn từng nói qua muốn đuôi rắn biến đi thì phải yêu thích nó, A
Tình cũng nói vậy, vậy thì nàng phải thử thôi, chỉ cần nhịn một chút, một chút
thôi… chỉ tiếc là tay nàng vừa chạm vào thì dạ dày lại bắt đầu cuộn lên.
-----------Một lúc sau-----------
"Vương ngự y, thân thể nương nương thế nào?" Vô Tình thấy hắn
nhíu mày thì vội vã hỏi.
Vài giây sau hắn đột nhiên cười hưng phấn nói: "Chúc mừng Ngất phi
nương nương, người đây là dấu hiệu có tiểu Thái tử rồi!"
"Cái gì? Ngươi... Ngươi nói cái gì?” Miên Miên nhíu mày hỏi.
"Nương nương, người đây là có dấu hiệu mang thai, đuôi hiện ra cũng là
một dấu hiệu ạ!” Vương ngự y lần nữa hào hứng nói, phải biết rằng đây chính là
tin vui của Thụy Tuyết quốc a!
"Ha ha như thế nào... Làm sao có thể được, mới chỉ có qua mấy ngày,
lão đừng nói giỡn với ta nha, chuyện này không cười được đâu a!” Miên Miên cười
khờ, khóe miệng run rẩy không thôi, nội tâm không ngừng cầu nguyện, không muốn
a, nàng không muốn a, đừng để cơn ác mộng kéo tới thăm nàng a….
"Nương nương, thần tuyệt không dám nói dối, người đích thật là mang
thai!" Vương ngự y thấy nàng kích động thì không khỏi run rẩy bộ râu.
"Ta... Ta mang thai trứng mãng xà rồi hả?” Miên Miên thoáng cái ngồi
phịch trên giường, không tin nổi điều mình vừa nghe.