“Lòng thiếp vĩnh viễn ngọt ngào như vậy, có lẽ cô đơn tịch mịch, nhưng
trong nội tâm không hối cũng không oán, thiếp chỉ nguyện chờ đợi chàng, lòng
thiếp chưa bao giờ rời xa, bất chấp âm tinh tròn khuyết, bất chấp thời gian
không gian, cả đời cũng sẽ không thay đổi…” Trong đêm yên tĩnh tiếng ca của
Miên Miên đặc biệt có ma lực, khiến người nghe chìm thật sâu vào trong đó, ở
thế kỷ 21 sở thích duy nhất của nàng là nghe nhạc, mà năng khiếu duy nhất của
nàng là ca hát.
“Bệ hạ để nô tài đi thông báo một tiếng.” Dưới cây anh đào ngoài viện nhỏ,
thái giám A Đức vội cúi người hỏi dò.
“Không cần, ngươi về trước đi.” Dạ Mị không mang theo chút độ ấm nói.
“Dạ” A Đức cúi người trả lời, một giây sau nghiêng người ngoan ngoãn rời
đi.
A Đức vừa rời đi, thân hình cao lớn của Dạ Mị liền đi vào, dưới ánh trăng,
một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đang nhắm mắt nhẹ giọng ngâm xướng, cánh hoa anh
đào theo gió nhẹ nhàng bay, bộ dạng như si như mộng này khiến Dạ Mị đột nhiên
cảm thấy nàng như tiên tử trên trời phái xuống.
“Đường có dài thêm, dù khoảng cách xa xôi thiếp cũng có thể vượt qua, nhớ
nụ cười của chàng, thiếp nhịn không được rơi lệ, chẳng có ai biết rõ hơn thiếp,
tư vị kiên quyết yêu…” Giọng Miên Miên tự nhiên uyển chuyển mà êm tai, người
không biết chuyện nghe được ca từ thê lương như thế cũng nhịn không được nội
tâm khẽ run.
Mà bước chân Dạ Mị đã hồn nhiên không biết đi lên phía trước, nàng đến tột
cùng có câu chuyện như thế nào, vì sao ca từ thê lương như thế, vi sao tác động
lòng hắn như thế?!
Nguyễn Miên Miên hát xong nốt cuối cùng, nàng hít sâu một hơi ngoái đầu
nhìn về phía Phiêu phi đã thấy nàng nhắm mắt gục vào bàn đá ngủ rồi, mà trên
dung nhan xinh đẹp của nàng còn vệt nước mắt khô, nàng như vậy khiến Miên Miên
thấy vô cùng khó chịu, cũng bởi vì thế Miên Miên không khỏi nghi hoặc trong
lòng đến tột cùng tình yêu là cái gì?
“Ngươi là?” Đột ngột, giọng Dạ Mị truyền ra.
Nguyễn Miên Miên đột nhiên nghe được giọng hắn lại càng hoảng sợ, một giây
sau, vội ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau nàng cách đó không xa có một nam
nhân tướng mạo tuấn mỹ đứng đó, hắn hoàn mỹ như là tượng điêu khắc của trời
cao, mà đôi mắt màu tím thâm thúy kia lại khiến Miên Miên thất thần, trời ạ,
đôi mắt đẹp quá a!
Dạ Mị nhìn thấy khuôn mặt nữ tử này không tô son phấn lại có thể tinh khiết
như thế, trong nội tâm không khỏi cảm khái, không thể tưởng được nàng không tô
son phấn lại dị thường xinh đẹp, mà giờ khắc này nàng đang chớp động đôi mắt
như hắc bảo thạch cẩn thận dò xét hắn, thấy nàng không nói lời nào, Dạ Mị liền
mở miệng hỏi lần nữa, “Ngươi vừa mới…”
“Suỵt!” Miên Miên không đợi hắn nói dứt lời liền vội khôi phục trấn định
đem ngón trỏ đặt bên môi ‘suỵt’ một tiếng, ngay sau đó rất nhanh đi đến bên
người Dạ Mị nói “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, đừng làm ồn Phiêu Phiêu.” Một
giây sau, nàng liền cúi đầu rụt vai chạy ra ngoài, Dạ Mị nhìn thấy bộ dáng lén
lút của nàng khóe môi đã bất giác nở nụ cười.
Nguyễn Miên Miên đi thẳng đến khi xác định tiếng nói không quấy rầy đến
Phiêu phi mới dừng lại, thấy Dạ Mị nhích lại gần mình, nàng nhìn đôi mắt tím
của hắn, lộ ra nụ cười giống như thiên sứ hỏi: “Công công ngươi tìm ta có việc
sao?”
“Cái gì?” Nghe vậy, Dạ Mị nhíu mày nhìn nữ hài cười như thiên sứ này, nàng
vừa mới gọi hắn là cái gì? Công công?!