Từ khi Nguyễn Miên Miên được chỉ định tham gia vào tiệc sinh thần Nghi phi,
Nguyên ma ma lập tức cho nàng nghỉ ngơi, hơn nữa còn đem nàng coi như vật báu
quốc gia mà bảo hộ, mà nàng chỉ cần làm một việc duy nhất đó là ở trong phòng
luyện vũ để đem vinh quang về cho hoán tẩy phòng!
Miên Miên nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người mà có cảm giác muốn chết, múa?
Nàng có biết nhảy múa cái gì đâu này? Nàng có thể cự tuyệt sao? Ô ô, nàng không
muốn phải biểu diễn a, ô ô….
“Bệ hạ, thiếp là muốn mời Miên Miên tham gia tiệc, ngài lại muốn nàng ấy
biểu diễn ca múa, chỉ sợ nàng ấy sẽ khẩn trương a?” Nghi phi lo lắng nói.
Dạ Mị nghe thấy vậy cười cười nói: “Muốn nàng được dự yến hội tự nhiên chỉ
có cách mời nàng biểu diễn như lễ vật dâng tặng, cái này đâu thể gọi là làm khó
nàng ta?”
“Thế nhưng mà thiếp cảm thấy…”
“Nàng không phải rất thích nàng ta sao? Nàng không tin nàng ta có thể hoàn
thành việc này?” Dạ Mị cười cười.
Nghe hắn nói vậy, Nghi phi nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Bệ hạ có lý, thiếp cảm
thấy nàng ấy nhất định sẽ kinh diễm toàn trường!”
“Hử? Thi Hàm, ngươi cảm thấy nàng vũ đạo so với ngươi có thể tốt hơn?” Dạ
Mị cười cười trêu nàng, ở trong cung này nàng chính là người có vũ đạo tốt
nhất, chẳng qua là sinh bệnh nhiều năm mới không thể ca múa nữa.
“Thiếp cảm thấy nhất định nàng ta sẽ làm được!” Lần đầu tiên nhìn thấy Miên
Miên nàng đã rất có hảo cảm, nàng tin tưởng, một người như vậy nhất định sẽ
khiến bệ hạ quan tâm, lần này bệ hạ đã chỉ định muốn nàng biểu diễn, nếu nàng
ấy muốn thì nhất định sẽ có cách kinh diễm mọi người, như vậy bệ hạ sẽ càng yêu
thíc nàng ta a? nghĩ đến đây lòng nàng không khỏi có chút buồn khổ.
“Thi Hàm, đang nghĩ gì?” Thấy nàng không nói gì, Dạ Mị nắm lấy tay nàng
hỏi.
Nghi phi lắc đầu cười cười hỏi: “Bệ hạ, thiếp nghe nói bên ngoài vừa vặn có
sứ thần muốn đến Thủy Tinh thành thật không ạ?”
“Ân, bọn họ cứ ba năm lại đến ký khế ước hòa bình một lần, chỉ có điều dạo
gần đây có chút chuyện nên lần này quốc vương bên đó tự mình tới, trẫm có ý
định gả quận chúa cho hắn.”
“Nàng sẽ đồng ý sao?” Nghi phi không khỏi hỏi.
“Nha đầu kia hai năm trước theo Ngụy tướng quân đi phiên bang ký kết hiệp
ước nghe nói vướng bệnh tương tư rồi, mấy ngày trước nghe ta hàm ý nói hắn tới,
nàng rất vui vẻ, nàng đã có tình mà trẫm thấy hắn cũng không tệ nên chuẩn bị ban
hôn, trẫm cũng yên tâm hơn về quận chúa!” Dạ Mị cười cười nói.
“Thật vậy chăng? Vậy thì thật tốt quá, nha đầu kia cũng không còn nhỏ,
trước kia thiếp cũng từng tranh thủ khuyên nhủ nàng, ai ngờ vừa nói ra nàng đã
đỏ mặt, hóa ra trong lòng đã có ý trung nhân nha!” Nghi phi che miệng cười.
“Ân, ngày mai sinh thần của nàng nhất định sẽ đặc sắc hơn mọi năm!” Dạ Mị ôm
nàng sủng nịnh nói.
“Thiếp cũng rất chờ mong đây!” Nói rồi tựa đầu trong lồng ngực hắn, nàng
đối với ngày mai rất là chờ mong.