Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 101: Chương 101: Rắn ăn thịt người




Ánh trăng theo rừng cây lên cao chiếu lên mặt đất âm u lạnh lẽo, xuyên qua đám lá cây như muôn ngàn viên dạ minh châu đang chiếu sáng, lập lòe ánh vàng.

Mà tại giờ khắc này, từ dãy nhà nhỏ trong bóng tối lập lòe quỉ dị truyền ra những âm thanh băng lãnh, điều khiến người ta sợ hãi nhất ở đây chính là trong không khí ngập tràn mùi máu tanh tưởi.

“Ăn đi!” giọng nói lạnh lùng vang lên, một hắc y nhân lấy từ trong thùng ra một khối thịt lớn máu me đầm đìa ném vào trong phòng giam, miếng thịt này vừa rơi xuống đất đã bị một cái đuôi rắn cực lớn quấn lấy rồi bỏ vào miệng nhai rau ráu.

Vừa nghe tới chữ ‘ăn’, toàn bộ xà nhân trong nhà giam đều trườn tới cạnh cửa kêu lên: “Chúng ta muốn ăn, ăn…”, đám xà nhân một bên la hét một bên đập mạnh cái đuôi rắn xuống đất kháng nghị.

Hắc y nhân thấy vậy nhíu mày quát lớn: “Kêu la cái gì hả, chúng bay đến đây!” Nói rồi phất tay áo, hai hắc y nhân mang theo thùng gỗ chứa đầy thịt người rồi ném vào từng nhà giam một, đám xà nhân được ăn lộ vẻ vui mừng hớn hở cuốn lấy từng miếng thịt người nhai lấy nhai để.

“Thụy Tuyết quốc này không cho phép ăn thịt người, các ngươi ở đây đều là do chủ nhân cho các ngươi được ăn uống đàng hoàng, các ngươi cũng nên biết làm thế nào để báo ơn chủ nhân chứ?” hắc y nhân dẫn đầu nói với đám xà nhân.

Đám xà nhân đang ăn nghe vậy có chút sửng sốt nhìn về phía hắc y nhân.

“Các ngươi nói xem nếu các ngươi không có võ công thì sẽ như thế nào? Triều đình không những không trọng dụng mà còn đuổi bắt các ngươi, đám các ngươi có khác gì chuột cống trốn chui trốn nhủi, hiện tại thì sao? Chủ nhân cho các ngươi nơi ở, cho các ngươi thịt người, các ngươi định như vậy cả đời sao? Cả đời giống như chuột trong cống?” hắc y nhân lạnh lùng chất vấn.

“Không muốn, ta muốn giết tên cẩu hoàng đế kia!”, từ trong phòng giam một xà nhân lớn tiếng kêu lên.

“Đúng vậy, dù chúng ta có cướp bóc, cưỡng gian nhưng là chúng ta không bao giờ sát hại đồng loại của mình, chúng ta giết con người thì có gì sai chứ? Loài người đó chẳng phải đã từng đuổi cùng giết tận chúng ta hay sao? Chúng ta giết bọn họ thì có gì sai, mãng xà ăn thịt người là chuyện tất yếu, hôn qua kia dám ngăn trở chúng ta, lại còn truy bắt chúng ta, chúng ta dù sao cũng là võ lâm cao thủ, dựa vào cái gì mà bắt chúng ta trốn chui trốn nhủi như vậy? Ta muốn giết tên Dạ Mị, ta muốn ăn tươi tất cả nhân loại…”

Đám xà nhân nghe vậy cũng nhao nhao lên, “Chúng ta muốn giết Dạ Mị, ăn tươi nhân loại!”

Hắc y nhân đám xà nhân gào thét không khỏi nở nụ cười đắc ý nói: “Được rồi, các ngươi đã muốn xưng bá nhân loại chủ nhân sẽ cho các ngươi một cơ hội. Ba tháng sau chính là sinh nhật của tên đại mãng xà kia, vào ngày đó chủ nhân sẽ đảo ngược tất thảy, thay đổi lịch sử Thụy Tuyết quốc. Ngày đó các ngươi có hai lựa chọn, một là trợ giúp chủ nhân giành lấy bảo tọa hoàng đế rồi sau đó các ngươi tự do tiến nhập nhân loại, muốn ăn bao nhiêu là tùy các ngươi. Hai là, nếu không muốn trợ giúp chủ nhân thì chỉ còn con đường chết!” Hắc y nhân lạnh lùng nói.

Đám đông xà nhân sửng sốt nhìn hắc y nhân, bọn chúng như thế nào cũng không muốn chết đấy.

“Nguyện ý trợ giúp chủ nhân, ban thưởng rượu ngon một vò, đầu người một cái, đương nhiên các ngươi sẽ phải ký kết linh xà khế ước, một khi làm trái với khế ước các ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy!” Hắc y nhân như trước lạnh lùng nói.

“Chủ nhân là ai mà lại muốn có linh xà khế ước?” Một tên xà nhân đột ngột lên tiếng hỏi.

Hắc y nhân trừng mắt nhìn hắn rồi nói: “Đây là chuyện các ngươi nên hỏi sao? Ta nói cho các ngươi biết, nếu các ngươi trợ giúp chủ nhân thì sẽ được sống những ngày tốt lành, ngược lại thì các ngươi chỉ có con đường chết! Dù sao các ngươi cũng đã tới đường cùng, sao không vì mình mà cố gắng một lần? Các ngươi nên biết, nếu lần này chiến thắng thì các ngươi sẽ được ngủ trên đống thịt của nhân loại, các nguoi không muốn sao? Còn về linh xà khế ước, chỉ cần các ngươi trợ giúp chủ nhân thành công người nhất định sẽ trả tự do lại cho các ngươi.

“Được, canh bạc này ta đánh!” Đúng lúc này thì một xà nhân nhịn không được lên tiếng, dù sao cũng chỉ còn con đường chết, vì sao không thử một lần chứ? Nói không chừng sẽ đến được nhân giới thì sao?

"Ta nguyện ý, ta nguyện ý, ta cũng thế..." đám đông xà nhân lớn tiếng kêu lên.

Hắc y nhân thấy thế liền lấy từ trong ngực ra một mảnh vải màu vàng đưa cho đám thủ hạ: “Để cho bọn hắn viết danh tự bản thân lên đi, phàm là kẻ nào ghi lên đều được thưởng một vì rượu, một đầu người!”

Thấy thế, Hắc y nhân cười cười liền từ trong lòng ngực móc ra một cái màu vàng vải vóc, đón lấy đưa cho hai người thủ hạ "Lại để cho bọn hắn ở phía trên trên thẻ tre danh tự, phàm là trên thẻ tre danh tự đều cho một vò rượu ngon một cái đầu người "

-------

Hắc y nhân đi thẳng tới phần mộ nơi ngoại ô hoang vu mới dừng lại cước bộ, hắc y nhân vượt qua phần mộ để đi đến thạch mộ có khắc hình đầu một con rắn cực lớn trông rất uy vũ rồi quì xuống nói: “Tham kiến chủ nhân!”

“Sự tình xử lý thế nào rồi?” Một âm thanh quái dị từ phía trong thạch mộ truyền ra.

“Hồi bẩm chủ nhân, hết thẩy đều theo kế hoạch của người mà tiến hành, đám xà nhân cũng đã ký linh xà khế ước, hiện tại chỉ còn chờ ba tháng sau là chúng ta có thể triệt để tiêu diệt Dạ Mị rồi!”

Từ bên trong thạch mộ truyền ra một tràng cười đắc ý, “Tốt, rất tốt, chúng ta chờ lâu lắm rồi cũng chờ được ngày này!”

“Chủ nhân, hiện tại chúng ta nên bắt đầu kế hoạch luôn hay là đợi ba tháng sau ạ?” hắc y nhân vẫn như trước cúi đầu hỏi.

“Không có gì vội, ta đợi lâu như vậy thì thêm vài ngày nữa cũng không sao, để cho hắn sống thêm một chút nữa đi, ba tháng sau ta sẽ đích thân giết chết hắn! ha ha ha…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.