Trong hoa viên trăm hoa đua sắc giờ phút
này đang ngồi một nữ nhân phi thường xinh đẹp ôn hòa, đôi mắt xinh đẹp của nàng
luôn đuổi theo những cánh bướm bay lượn trong biển hoa, mà môi của nàng từ khi
nghe được chuyện này về sau đều cong lên một nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ, gió nhẹ
quét qua tóc nàng, mùi thơm của biển hoa khiến vẻ đẹp của nàng như một bức họa,
một bức thần họa xinh đẹp không cách nào tiếp cận.
“Sau đó thì sao?” Nữ nhân xinh đẹp nhẹ
nhàng nâng khăn lụa trong tay che khuất nụ cười nơi khóe môi hỏi.
“Sau đó nghe nói nàng quá hưng phấn rồi
ngất đi, nô tì thấy, nàng ta là cố ý hấp dẫn bệ hạ.” Cung nữ đang nói bĩu môi
bộ dáng khinh thường.
“Vậy sao?” Nàng cười nhạt.
“Nương nương, người còn cười ra tiếng?
Nàng ta câu dẫn bệ hạ a!” Tiểu Lam ồn ào phi thường không vui, theo nàng thấy,
phàm là nữ nhân câu dẫn bệ hạ đều giống Nhu phi là nữ nhân xấu!
Nghe vậy, Thi Hàm cười cười ôn nhu nói:
“Bệ hạ không phải người bình thường, đương nhiên cũng sẽ không thuộc về bất kỳ
một nữ nhân nào, còn nữa, hậu cung lớn như vậy, nữ tử nhiều như vậy, chúng ta
không có quyền để bệ hạ nhược thủy tam thiên thủy độc ẩm nhất biều (3000 giai
nhân chỉ độc sủng một người), như vậy đối với những nữ tử không được yêu thích
kia phi thường không công bình, ngươi hiểu không?”
“Nhưng mà… nhưng mà bệ hạ luôn rất thích
nương nương a, bệ hạ không phải đã nói bảo tọa của xà hậu chỉ dành cho một mình
nương nương sao? Hơn nữa, hậu cung trước giờ luôn không ngừng tranh đấu, nương
nương không đi tranh thủ sẽ có người thay thế nương nương, Tiểu Lam không muốn
như vậy, Tiểu Lam hi vọng bệ hạ chỉ thuộc về một mình nương nương, cho nên,
Tiểu Lam thà rằng nương nương ích kỷ một chút, xấu một chút.” Nói xong, Tiểu
Lam gục đầu xuống không dám nhìn thẳng nàng, nhưng mỗi một câu mỗi một lời của
nàng đều xuất phát từ lòng thành của nàng.
Ích kỷ một chút, xấu một chút! Sao nàng
lại không muốn như vậy chứ! Thế nhưng mà… Nàng đã không còn thời gian ích kỷ,
không còn thời gian xấu xa, y là nam nhân tốt như vậy, y nên tìm một nữ tử tốt
hơn nàng, hiểu y hơn, nếu như một ngày nào đó, y thật sự vì một nữ tử mà nhược
thủy tam thiên thủy độc ẩm nhất biều, như vậy, nàng ở dưới cửu tuyền cũng sẽ
chúc phúc cho y.
Tiểu Lam thấy nàng không mắng mình, vì vậy
khôi phục bản tính cười bát quái nói: “Bất quá a, nữ nhân kia cũng thật sự rất
không may, nàng ta bởi vì hưng phấn quá mức cả một đêm đều không tỉnh a, mà
ngay cả ngự y nhổ thủy tinh trên mông nàng ta cũng không có phản ứng a, ha ha,
kết quả nàng ta nha, không chỉ không được trở thành phi tử, vẫn trở lại là cung
nữ.” Nói xong, nhìn có chút hả hê cười cười.
Nghe vậy, Thi Hàm kinh ngạc nhìn Tiểu Lam
có chút nhíu lông mày hỏi: “Trở thành cung nữ?”
“Đúng vậy a, bất quá nàng ta thật sự không
tầm thường, trước kia, nàng ta là tú nữ tiến nhập nội cung, ai ngờ nàng ta quá
đần kết quả bị các cô cô đưa đến lãnh cung trở thành thị nữ của Phiêu phi, ai
ngờ nàng có vận **** gì, lại để cho bệ hạ chọn trúng, bất quá a, chim sẻ vĩnh
viễn cũng là chim sẻ, nàng ta có cố gắng thế nào cũng sẽ không biến thành
phượng hoàng, cho nên, nàng lại trở thành cung nữ.” Nói xong, cười vô cùng vui
vẻ.
“Vậy sao? Ta lại cảm thấy nàng ta rất
truyền kỳ, nàng ta trở thành cung nữ, cũng chắc chắn là một cung nữ đặc biệt.”
Thi Hàm mỉm cười nói.
“Đúng rồi nương nương, còn có một chuyện
phi thường ly kỳ a, ngài còn nhớ Phiêu phi bị đánh vào lãnh cung không? Nàng
hiện tại đột nhiên được bệ hạ thả ra khỏi cung, đây rốt cuộc là chuyện gì đã
xảy ra a, vì sao một lãnh phi còn có thể xuất cung chứ?” Nói xong, nàng nghiêng
đầu vẻ mặt khó hiểu.
Nghe vậy, Thi Hàm nhìn biển hoa phía xa
xa, trong mắt nàng vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, chắc hẳn, việc này có liên
quan đến cung nữ kia a, thật sự là một tiểu cung nữ thú vị, nàng đã không thể
đợi được muốn gặp nàng ta rồi!