Mắt thấy đuôi rắn vừa mới nãy đã biến
thành một đôi chân trắng noãn, Miên Miên không thể hiểu được đây là tình huống
gì, vì vậy sốt ruột nhìn mọi người nói: “Chuyện gì xảy ra, vừa rồi còn một cái
đuôi rắn sao bây giờ lại không có?”
“Miên
Miên con không sao chứ?” Nguyễn phu nhân vạn phần lo lắng hỏi thăm.
“Miên
Miên…” Tựa hồ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của câu chuyện, Nguyễn lão gia
trên mặt cũng xuất hiện lo lắng.
“Chuyện
gì xảy ra? Con rõ ràng thấy đuôi rắn của mình, sao giờ không thấy, trời ạ,
chẳng lẽ con yêu quái đuôi khi không có người mới xuất hiện sao?” Miên Miên
hoảng sợ kêu lên, dáng vẻ phi thường sợ hãi.
“Miên
Miên…” Nguyễn phu nhân vội đỡ lấy Miên Miên không ngừng lắc lư la lên.
“Con
là yêu quái, con thật là yêu quái, mẫu thân nhanh lấy dao đến, con đi chết,
conphải chết, con không muốn đuôi rắn, con không muốn… Không muốn a…” Miên Miên
nghĩ đến đuôi rắn lúc trước cả người liền không nhịn được run rẩy cùng khiếp
đảm, có lẽ chỉ có chết mới không có chuyện gì?
“Miên
Miên con bình tĩnh một chút.” Nguyễn phu nhân giọng điệu hơi cao một ít, bà
muốn ngăn Miên Miên đang kinh hoảng bình tĩnh lại.
“Không
muốn, con muốn chết, đuôi rắn thật đáng sợ, thật đáng sợ…” Miên Miên căn bản
không nghe được lời Nguyễn phu nhân nói, nàng một mực suy nghĩ việc trước đó.
“Miên
Miên con không phải yêu quái, chúng ta cũng có đuôi rắn.” Trong lúc đó, giọng
Nguyễn phu nhân cao lên rất nhiều lần, khiến Miên Miên ngây ra một lúc, kinh
ngạc nhìn về phía bà hỏi: “Người vừa mới nói gì?
Nguyễn
phu nhân không trả lời nàng…, mà đứng dậy nhìn mọi người, thấy mọi người gật
gật đầu, chợt Miên Miên chỉ cảm thấy trước mắt lóe sáng, một giây sau, hình ảnh
trước mắt khiến nàng thét lên khủng bố, Nguyễn phu nhân, Nguyễn lão gia, nha
hoàn hạ nhân vừa mới đứng trong phòng chân còn bình thường lập tức đều biến
thành đuôi rắn thật dài…
“A……….
rắn a….” không ngoài dự kiến, Nguyễn Miên Miên lần nữa hôn mê bất tỉnh.
------------Nửa
tháng sau-------------
“Tiểu
thư người ăn một chút a.” Tiểu Thúy đem thức ăn đặt trên bàn nhẹ giọng gọi
Nguyễn Miên Miên ngồi trên giường.
“Đã
biết, ngươi đi ra ngoài đi.” Nguyễn Miên Miên vô lực nói.
Nghe
vậy, Tiểu Thúy chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi.
Nguyễn
Miên Miên vô lực nhìn về phía mái hiên, nội tâm bi thương tới cực điểm, nửa
tháng rồi, nàng không đếm được mình đã sợ ngất bao nhiêu lần, thần a, cứu nàng
a, có ai có thể nói cho nàng biết vì sao người khác không phải xuyên không trở
thành tiểu thư thì là quý phi, kỳ thật nàng chưa từng có yêu cầu nhiều, chỉ hi
vọng mình có thể là một người bình thường là được rồi, nhưng vì sao lại cho
nàng trở thành súc sinh?
Súc
sinh thì súc sinh a, nhưng vì sao lại là một con rắn…
Trời
ạ, cuộc đời này nàng sợ nhất là rắn, mà nàng lại xuyên không đến ổ rắn, còn trở
thành một con rắn????
“Thần
a, người cứu tôi đi, dẫn tôi đi a…” Nguyễn Miên Miên vô lực thút thít nỉ non
nói, ô ô, quá không may, thật sự quá không may, nàng muốn chết, thật sự muốn
chết, nhưng từ khi nàng nhiều lần té xỉu về sau, Nguyễn lão gia liền thay đổi
phòng khác cho nàng, đổi thành một gian phòng toàn bộ đều là bọt biển, ở chỗ
này, muốn chết thật đúng là không dễ dàng…
Thở
dài rất lâu, nàng vẫn miễn cưỡng ăn một chút, thôi thôi, Nguyễn phu nhân không
phải nói là Xà vương Thụy Tuyết quốc có lệnh mọi người không được tùy tiện kéo
đuôi dạo phố… Mà trong phủ sau khi nàng nhiều lần bị sợ ngất đi đã đưa ra một
đạo ý chỉ, mặc kệ lúc nào cũng không được lộ đuôi ra, kẻ trái lệnh phạt nặng!