"Nương nương..." Vô Tình ôm lấy Miên Miên không khỏi lo lắng, tại
sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà nàng lại không phát giác ra chút bất thường
nào? Đáng chết, nàng quá sơ ý rồi!
“Mau truyền ngự y, truyền ngự y!” Thái hậu la lớn, âm thanh vang vọng khắp
Yên hồ.
"Bệ hạ..." thanh âm Nhu phi suy yếu gần đó, Vô Tình đưa mắt nhìn
cũng thấy nàng ta đầy vết máu, “Bệ hạ, Ngất phi giết Nghi phi lại còn muốn giết
Đổng phi cùng thần thiếp…” nói rồi hôn mê bất tỉnh.
“Người đâu, đem tiện nhân này nhốt vào đại lao!” Thái hậu không nhịn được
kêu lên.
Miên Miên hốt hoảng không biết làm sao, người nàng bây giờ đầy máu, gương
mặt đờ đẫn nhìn xa xăm.
“Các nàng đều là do ngươi hại?” Dạ Mị không tin hỏi, thanh âm có chút rung
động, một màn kia hắn trông thấy tất thảy, biểu hiện hung dữ cùng sát khí của
Miên Miên khi nãy khiến hắn không thể không hoài nghi, chẳng lẽ trước đây nàng
là ngụy trang qua mắt hắn sao?
Miên Miên nghe hắn hỏi chỉ lẩm bẩm nói: “Ngươi tin sao?”
“Hoàng nhi, ngươi còn đứng đó làm gì? Ngươi không phải cũng đã thấy tận mắt
rồi sao? Ngươi xem Nghi phi mà ngươi yêu mến nhất cũng đã bị yêu nữ này giết
rồi, còn có Vân nhi đơn thuần thiện lương của ai gia cũng thiếu chút bị nàng ta
hại, ngươi có thấy hay không?” Thái hậu lớn tiếng nói, bà ta không thể để yêu
nữ này sống mà hại người được.
“Ngươi lúc nãy không cố ý muốn giết Đổng phi đúng không?” Dạ Mị không để ý
tới Thái hậu mà trực tiếp bước đến ngồi bên cạnh Miên Miên hỏi, giờ phút này
hắn rốt cuộc cũng hiểu được chờ đợi chính là một sự giày vò sâu sắc, hắn thực
lòng mong nàng sẽ phủ nhận, như vậy hắn nhất định sẽ tin tưởng nàng.
Miên Miên nhìn Dạ Mị cay đắng cười rồi phút chốc lạnh lùng nói: “Ta hận
không thể đem nàng ta băm thành trăm mảnh. Ta thật hận không thể ngũ mã phanh
thây nàng ta. Nếu lần nữa cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ tự tay giết chết nàng
ta!” Miên Miên nói một hồi, nụ cười vẫn không hề tắt.
“Vậy Nghi phi thì sao?” Dạ Mị nhịn không được hét lớn, hình ảnh ngây thơ
trong sáng của nàng trong lòng hắn sụp đổ rồi, thanh âm vì giận dữ và thất vọng
không khỏi có chút run rẩy.
“Ngươi không phải đã thấy rồi sao?” Miên Miên cay đắng nói, nàng có thể nói
gì nữa đây?
“Ngươi nghe rõ chưa, nàng ta đã thừa nhận thì ngươi còn phân vân gì nữa?
Người đâu, đem nàng ta nhốt vào đại lao!” Thái hậu lần nữa hạ lệnh, một đám thị
vệ vội vàng tiến tới lôi kéo Miên Miên cùng Vô Tình giải tới đại lao.
Thời điểm bị thị vệ lôi kéo khỏi Dạ Mị, lòng của nàng đau đớn không thôi,
nàng còn có thể giải thích sao? Đã không có cách nào giải thích được rồi, làm
gì có ai ở đây tin tưởng nàng không phải sao?
“Mau truyền ngự y!”, Dạ Mị liếc nhìn Nhu phi cùng Nghi phi trong vũng máu
lên tiếng ra lệnh.
-----------Đại lao--------
"Nương nương, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Vô Tình lo lắng
hỏi, hòn đá cuối cùng chính là do nàng ném ra để ngăn cản Miên Miên, nếu nàng
không cản lại thì chắc giờ đây nhát dao kia đã tiễn Đổng phi đi gặp Diêm vương rồi
mà mạng các nàng cũng chẳng thể giữ được.
“Nàng giết chết chị ruột của ta!” Miên Miên đau đớn nói.
“Đây toàn bộ là do Đổng phi cùng Nhu phi sắp đặt phải không?” Vô Tình lần
nữa hỏi.
Miên Miên co người lại không muốn nói, mọi chuyện phát sinh quá đột ngột
khiến cho nàng thật sự không biết nên nói gì với Vô Tình đây.
Đúng lúc này thì bên ngoài truyền đến một trận bước chân, hai viên cai ngục
đem thức ăn để trên mặt đất nói với các nàng: “Tranh thủ thời gian mà ăn cho no
đi rồi lên đường!” Rồi quay người bỏ đi.
Vô Tình liếc qua chén cơm đầy rồi lại nhìn về phía Miên Miên: “Nương nương,
ngươi chẳng lẽ muốn chết sao?”
"..."
Thấy nàng vẫn im lặng không nói lời nào, Vô Tình thở dài nói: “Ta biết rõ
cái chết của Nghi phi với người là một đả kích lớn, cũng biết rằng chuyện đêm
nay không thể khác được, nhưng là người phải biết rằng nếu người chết thì Nghi
phi chẳng phải là đã chết oan rồi sao? Nàng không tiếc thân mình bảo vệ người,
người nên quí trọng mạng sống của mình chứ?”
Miên Miên nghe vậy đưa đôi mắt vô hồn nhìn Vô Tình, lông mày không chủ ý
nhíu chặt,… mà bụng của nàng lúc này cũng bắt đầu đau đớn…
"Nương nương, người làm sao vậy?" Vô Tình thấy nàng cuộn người
đau đớn thì không khỏi lo lắng.
“Ta… ta sắp sinh rồi…” Miên Miên lau mồ hôi trên trán, bụng nàng đau đớn
không thôi.
"Có ai không, có ai không..." Vô Tình lớn tiếng gọi, thế nhưng
mặc kệ nàng la hét thế nào cũng không có người đến, nơi đây là tử lao, trừ
những lao động bị cưỡng bức thì không ai có thể đến.
“Đừng gọi… ta không muốn có người đến!” Miên Miên xé toang một bên váy cho
vào miệng chặn lại tiếng kêu đau đớn nói: “A Tình, ngươi giúp ta!”
Vô Tình nghe vậy không khỏi ngây người nhưng là rất nhanh chóng đi đến
baanh cạnh Miên Miên giúp nàng vén cao váy: “Nương nương, A Tình sẽ không để
người có chuyện gì đâu!” Nói rồi bắt đầu chuẩn bị đỡ đẻ.
"Nương nương dùng sức…"
"A... A..." Miên Miên mồ hôi ngắn dài chảy xuống, lòng của nàng
cũng dần tê tái, chẳng phải còn một tháng nữa mới sinh sao, hiện tại như thế
nào mà lại muốn sinh rồi?
"Nương nương dùng sức, lập tức sẽ sinh thôi, ta nhìn thấy đầu hài tử
rồi..." Vô Tình đưa tay gạt mồ hôi trên trán, giờ phút này nàng cũng khẩn
trương không kém Miên Miên.
Miên Miên nghe vậy dùng hết sức lực toàn thân rặn ra, nàng không nhịn được
hét lớn, một giây sau, toàn thân nàng vô lực rũ xuống không chút cảm giác
“Nương nương, sinh rồi… sinh rồi!” Vô Tình vội kéo mép váy của mình bao bọc
lấy một quả trứng to đưa đến trước mặt Miên Miên.
Miên Miên thấy quả trứng rắn không khỏi bất đắc dĩ cười, “Khó trách nó
không khóc, nó chỉ là một quả trứng!”
“Nương nương, ta nghĩ hắn cũng muốn giúp người vượt qua kiếp nạn này nên
mới đòi ra sớm a. Nương nương, chúng ta ra ngoài thôi!” Nói rồi từ trong ngực
móc ra một chiếc chìa khóa vàng.
"Ngươi đây là?” Miên Miên nhíu mày nhìn Vô Tình.
"Là Vương gia… Tuyết vương gia, hắn nghe được chuyện nhưng lại không
thể ra tay ngăn cản nên đưa cái này cho ta, hắn còn nói nhất định sẽ giúp đỡ
chúng ta!” Nói rồi đứng dậy tra chìa khóa vào ổ khóa bên ngoài.
Miên Miên chỉ nghe rắc một tiếng cánh cửa đã nhẹ nhàng mở ra, nàng không
khỏi cay đắng: “Không thể tin được là người cuối cùng tin tưởng ta lại là Tuyết
vương gia!”
“Nương nương, đường ở dưới chân người, chỉ cần người muốn báo thù thì nhất
định sẽ có thể làm được!”
“Thế nhưng…ta thật vô dụng, ta có thể cầm dao nhắm vào nàng ta nhưng là vẫn
không thể giết chết nàng ta, ta còn mặt mũi gì sống trên đời này nữa?”
"Nương nương, mặc kệ người quyết định thế nào, A Tình nhất định sinh
tử cùng người. Chỉ cần người muốn bước trên con đường này thì A Tình sẽ giúp
người trở thành nữ nhân lợi hại nhất đến lúc đó chúng ta trở về báo thù cũng
chưa muộn. Nhất định phải dùng máu của hai tiện nhân kia tế vong linh của Nghi
phi!” Vô Tình nhìn nàng cứng rắn nói.
Miên Miên nhìn gương mặt kiên định của Vô Vô Tình, trong đầu nàng hiện lên
hình ảnh cuối cùng của Nghi phi cùng những lời nàng dặn dò muốn nàng phải sống
mạnh mẽ hơn, phải bồi lại kẻ khi dễ nàng gấp trăm vạn lần… những lời nói của
Ngải Vân vang lên bên tai Miên Miên…Tỷ tỷ của nàng… người chị chết khi còn nhỏ
của nàng… Miên Miên giống như trông thấy Ngải Vân đang đứng trước mặt nàng cười
dữ tợn nói: “Làm sao vậy kẻ đáng thương này? Ta chẳng phải đã nói ngươi cả đời
không đấu lại ta sao? Đi chết đi, đi chết cùng tỷ tỷ vô dụng của ngươi đi!”
Miên Miên đứng phắt dậy nhìn Vô Tình kiên định nói, “Ngươi nói đúng, ta
không thể chết được, thù này ta nhất định phải báo, ta không thể để nàng ta
sống sung sướng trên sự đau khổ của ta được!”
Vô Tình không nói gì mà chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt kiên định không kém.
“Ta, Nguyễn Miên Miên lúc này đây lập lời thề, kiếp này nhất định sẽ đích
thân giết chết Đổng phi cùng Nhu phi, ta muốn dùng máu các nàng tế vong linh tỷ
tỷ ta!” Nói rồi đem trứng rắn ôm trong ngực bước chân kiên định hướng tới bên
ngoài.
----------------
“Hoàng nhi, ngươi định khi nào thì xử tử yêu nữa kia? Ngươi xem, Vân nhi
đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh đây!” Thái hậu sốt ruột đi qua đị lại giống như
nếu bà ta không sớm giết Miên Miên thì Vân nhi sẽ không tỉnh lại vậy.
Dạ Mị một mực trầm mặc, hắn thật sự không biết nên làm thế nào bây giờ, vì
cái gì mà nàng không phủ nhận? Chẳng lẽ nàng thật sự đã giết chết Nghi phi sao?
Lúc này đây Dạ Mị mới biết rằng nguyên lai bản thân hắn vẫn rất yêu nàng, yêu
đến độ cho dù nàng nói không hắn cũng lựa chọn tin tưởng nàng.
“Hoàng nhi, ngươi không phải từng nói với mẫu hậu ngươi rất yêu Nghi phi
sao? Ngươi xem, nàng ta đã giết chết nữ nhân ngươi yêu nhất a!”
Đúng lúc này, thị vệ bên người đầy tro bụi, bộ dáng hốt hoảng, khẩn trương
chạy vào lêntiếng nói: “Bệ… bệ hạ…”
“Có chuyện gì?” Dạ Mị không vui hỏi, giờ phút này hắn thật sự bực bội vì bị
Thái hậu ép buộc không tha.
"Bệ... Bệ hạ, thiên lao đột nhiên bốc cháy, lúc này đã hoàn toàn chìm
trong biển lửa..." Thị vệ run rẩy nói.
"Cái gì?!” Thái hậu cùng Dạ Mị cùng nhau la lớn.
"Thiên lao đột nhiên bốc cháy, đại hỏa đã thiêu rụi toàn bộ tử lao,
không ai tranh được..." Bọn thị vệ quỳ trên mặt đất run rẩy không thôi.
"Ha ha ha, ý trời a, ngay cả ông trời cũng muốn thu thập yêu nữ này!”
Thái hậu vui sướng cười lớn. Dạ Mị nghe vậy thì lảo đảo lui lại mấy bước rồi
rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lao như bay về phía thiên lao, chỉ tiếc lúc
hắn đến nới thì thiên lao đã cháy thành tro bụi, không còn chút vết tích gì…